
h lệnh này của Diệp Diễm làm cho sợ đến ngây
người! Nói như vậy, binh lực trên tay Chu Tử không tới hai nghìn, dù có
thể chống cự trong một thời gian ngắn, nhưng nếu không có trợ giúp thì
Chu Tử nhất định sẽ bị tiêu diệt!
Mục đích của Diệp Diễm là gì?
Thế nhưng quân lệnh như núi, Trần Giai Tân bước từng bước nặng nề đi truyền đạt mệnh lệnh.
Nửa giờ sau, Chu Tấn chém giết đến đỏ cả hai mắt rút quân trở lại. Gương
mặt non trẻ nhuộm đầy máu đen đó không còn là của người thanh niên đáng
yêu trong trí nhớ Trình Thanh Lam nữa, mà là một người đàn ông giận dữ
mặt nổi đầy gân xanh. Chu Tấn nhào đến trước mặt Diệp Diễm, tóm lấy vạt
áo của anh.
“Lão đại! Tại sao lại bắt tôi rút lui? Không thể để lại một mình Chu Tử và quân đội chống lại mấy nghìn Zombie được!”
Trình Thanh Lam đứng cạnh Diệp Diễm, nhìn đôi mắt lạnh băng của anh rũ xuống. Anh nhìn Chu Tấn, gằn từng tiếng: “Cậu ép tôi phải tiếp tục nhìn thấy
cứ mỗi giờ lại có hàng trăm người chết trận sao? Hả? Vậy còn năm ngàn
quân còn lại của chúng ta, trong vòng hai ngày sẽ chết sạch sao?!”
Giọng của anh vừa tàn nhẫn vừa lạnh lùng, nói ra sự thật tàn nhẫn này.
Chu Tấn trợn tròn hai mắt, lớn tiếng nói: “Tôi tình nguyện hi sinh vì Đế Quốc!”
Ánh mắt lạnh như băng của Diệp Diễm chậm rãi quét về phía Trần Giai Tân,
Hồng Huân, Trình Thanh Lam và Chu Tấn, anh lắc đầu: “Không, tôi muốn bảo vệ vùng đất chết.” Anh dừng một chút, “Không tiếc bất cứ giá nào.”
Trình Thanh Lam không biết mình có nhìn lầm không, ánh mắt của anh thậm chí xuất hiện vẻ đau đớn thống thiết.
“Nói với Chu Tử! Hai ngày!” Anh hít sâu một hơi, thu lại niềm xót thương
trong đáy mắt, chỉ còn lại sự tàn nhẫn, “Cho dù phải hi sinh đến người
cuối cùng cũng phải cố gắng cầm cự trong hai ngày!”
Từ cái đêm lẻn vào Nam Thành, đã hai ngày Diệp Diễm không ngủ. Cho dù là
chiến sĩ như sắt thép cũng không thể chịu được sự mệt nhọc trong thời
gian dài như thế. Song, anh vẫn cứ như không biết mệt mỏi, lập tức triệu tập ba người Chu Tấn, Hồng Huân, Trần Giai Tân bàn sách lược kế tiếp
trong phòng chỉ huy.
Trình Thanh Lam không vào phòng chỉ huy.
Nhìn tấm lưng thẳng tắp của anh, trái tim đã trót trao của Trình Thanh Lam
gợn lên sự đau đớn. Đêm qua, cánh tay nóng hổi đầy sức mạnh của anh, đôi mắt đen thẳm nóng bỏng, và cả mồ hôi không ngừng chảy trên tấm lưng
rộng kia cứ như đang hiện rõ trước mắt. Mà chỉ trong một đêm, nguy cơ
lan tràn, người đàn ông thầm lặng ý chí kiên cường liền rời khỏi cô,
gánh trên lưng hi vọng của sáu nghìn người nơi vùng đất chết, trở thành
phòng tuyến kiên cố cuối cùng của Nam Thành.
Giờ đây cô cũng coi như cao thủ đứng đầu trong quân, nhưng cô không hiểu về binh pháp hay mưu lược, tham gia vào hội nghị tác chiến của họ e rằng
chỉ khiến Diệp Diễm phân tâm. Tỉnh táo suy nghĩ lại, cô nhanh chóng trở
lại vị trí vốn có của mình.
Lương thực, vũ khí và những thuốc men còn đang thiếu thốn.
Cô chạy đến nơi dưỡng sức của ba nghìn năm trăm quân lính kiểm tra một
lượt, bảo đảm cung ứng ổn thỏa nhu yếu phẩm. Sau đó buộc một cảnh vệ của Diệp Diễm đưa cô tới trận địa vẫn còn trong vòng chiến ở tiền phương.
Từng loạt đạn xẹt qua đỉnh đầu, thậm chí còn bay ngang chân cô. Cô còn
đích thân bắn chết năm Zombie đột phá phòng tuyến. Cô cố chấp xem xét
thương thế của chiến sĩ trong làn mưa bom bão đạn, nhanh chóng ra lệnh
bổ sung lương thực và đạn dược thiếu hụt. Do đó, đảm bảo mỗi một nhóm
quân lính khi vừa rời khỏi trận địa sẽ lập tức có được thức ăn và thuốc
men.
Hai giờ sau, khi cô người đầy bụi, vẻ mặt mỏi mệt nhưng hai mắt vẫn sáng
ngời đứng trước cửa của bộ chỉ huy, Diệp Diễm mới hạ mệnh lệnh cuối
cùng. Vừa ngẩng đầu, anh liền thấy bóng dáng làm trái tim anh rung động.
Ánh mắt nhanh chóng lướt nhìn khắp người cô, Diệp Diễm thả bản đồ tác chiến trong tay ra rồi bước tới. Anh cúi đầu, kéo hai tay của cô. Đôi tay
trắng nõn đó nhiễm đầy máu đen. Ngửi thấy mùi thuốc súng trên người cô,
ánh mắt Diệp Diễm trầm xuống. Anh nói: “Em ra tiền tuyến à?”
Trình Thanh Lam gật đầu, nhếch miệng cười, để lộ hàm răng trắng như tuyết trên gương mặt ám đầy khói bụi.
“Sếp yên tâm đi, nhân viên hậu cần Trình Thanh Lam nhất định tận trung vì
công tác! Bảo đảm tất cả lương thực, đạn dược, thuốc men đều được đưa đến tận tay các chiến sĩ! Tuyệt đối không để cho quân đội có nỗi lo về sau!”
Sau khi báo cáo xong những điều này, giọng nói của cô hơi run nhưng lại mềm mại đi nhiều, đôi mắt sáng trong nhìn anh: “Diệp Diễm, anh đã không ngủ hai ngày hai đêm rồi, có thể nghỉ ngơi một chút không?”
Diệp Diễm không lên tiếng. Anh nhìn người con gái tự tiện hành động trước
mặt mà nói không nên lời. Muốn ôm chặt lấy cô vào trong lòng mình, muốn
từng thời từng khắc đoạt lấy sự rung động của cô, tất cả những điều
không đúng lúc này đồng loạt trào dâng trong đầu anh. Anh đã hai ngày
hai đêm không ngủ, nhưng đối với tướng lĩnh mà nói, năm ngày năm đêm
không ngủ cũng phải tiếp tục gánh vác. Nhưng cô cũng quên mất mình cũng đã hai ngày hai đêm không ngủ rồi? Cô đau lòng cho anh, nhưng còn cô thì sao.