Snack's 1967
Anh Hùng Thời Loạn

Anh Hùng Thời Loạn

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325083

Bình chọn: 8.00/10/508 lượt.

t kim loại.

“Đinh Nhất.” Anh trầm giọng nói, “Khi anh thấy được di ngôn này thì tôi cũng

đã chết.” Ánh mắt của anh trong veo vô tư, “Xin hãy chăm sóc Thanh Lam

thay tôi.”

“Anh...” Biết rõ đây chỉ là ảo ảnh Cố Thành để lại hồi còn sống, nhưng Gebhuza vẫn không nhịn được lên tiếng chất vấn.

Song người đàn ông trong hình ảnh dường như không hề bị ảnh hưởng bởi những

cơn đau hành hạ trong hai năm, tiếng cười càng bộc lộ tư thái oai hùng:

“Trong lòng cô ấy có anh. Tôi và anh đều biết. Có điều lúc trước tôi

tuyệt đối không tặng cho anh. Bây giờ tôi sắp đi rồi, tuy không nỡ nhưng cũng chỉ có anh mới xứng với cô ấy.”

“Cố Thành... Cái thằng cha này...” Gebhuza hít sâu một hơi “Cái này là sao?”

Song người đàn ông không trả lời anh, chỉ mỉm cười, gương mặt mờ dần trong

ánh sáng. Hốc mắt của Gebhuza cay cay, đưa tay lau đi thậm chí còn có

nước mắt.

“Chết tiệt...” Gebhuza lẩm bẩm, “Cố Thành, cô ấy sẽ không chịu đi theo tôi, anh vẫn chưa rõ sao?”

--------------------------------------

Ra khỏi cửa phòng sách, bên ngoài tuyết trắng sáng lóa, vô cùng chói mắt.

Gebhuza ngẩng đầu liền nhìn thấy ngón giữa của Trình Thanh Lam kẹp một

điếu thuốc, ngồi lì trên lan can hành lang.

“Tôi sẽ không đi với anh.” Trình Thanh Lam nói giọng khàn khàn: “Chồng tôi ở đây, tôi không đi đâu hết.”

“Tôi hiểu.” Gebhuza đi đến phía sau cô, thế nhưng không dám đưa tay ôm cô, chỉ vươn cánh tay dài vỗ nhẹ lưng cô.

Hai người lại im lặng.

Một hồi lâu, Trình Thanh Lam bỗng cất tiếng trong bàng hoàng: “Anh ấy là người nhân bản, từ nhỏ đã vậy.”

Gebhuza giật mình, tuy lờ mờ đoán được kết quả này, nhưng nghe chính miệng cô nói ra dĩ nhiên trong lòng anh chua xót.

“Anh ấy là người nhân bản của Cố Đồng. Cho nên không thể sống quá ba mươi

tuổi. Chúng tôi vốn cũng không biết. Có điều là sau khi anh ấy ba mươi

lăm tuổi thì bắt đầu rụng tóc, bắt đầu đau, không tìm ra bất cứ nguyên

nhân nào. Cho đến khi lấy được DNA của Cố Đồng kết hợp với anh ấy mới

phát hiện giống nhau như đúc.”

Người nhân bản vốn thiếu sót, DNA sao chép không thể sống quá ba mươi tuổi.

Đây là sự thật mà chuyên gia y học đều biết. Cố Thành chịu đựng được đến ba mươi bảy tuổi mới qua đời đã là một kỳ tích.

Cho nên mới phải bị gia tộc quyết đuổi giết, cho nên gien của anh mới có thể hoàn toàn khống chế những Zombie được đưa vào virus có gien của Cố Đồng... Tất cả, tất cả đều đã có đáp án. Song anh lại chẳng còn ở đây.

Gebhuza lẳng lặng nói: “Em đừng đau khổ, chúng ta cuối cùng sẽ chết. Có điều anh ta đi trước một bước thôi.”

“Đúng vậy đó...” Trình Thanh Lam cười chua xót. Nụ cười tản mạn kia khiến lòng Gebhuza bắt đầu trào dâng nỗi bất an.

“Đừng nên nghĩ bậy bạ.” Gebhuza trầm giọng nói, “Em còn phải nuôi dưỡng hai

đứa con của anh ta thành người. Nếu như không tìm được cách giải quyết,

hai đứa nó cũng sẽ chết ở tuổi ba mươi sao? Em đừng hòng rời đi không

chịu trách nhiệm!”

Thân thể Trình Thanh Lam bỗng chấn động, đôi mắt đỏ ngầu ảm đạm. “Anh nói

rất đúng. Tôi không thể để chúng cũng gặp phải đau đớn như vậy.”

Lúc này lòng Gebhuza mới hơi yên lại: “Yên tâm, tôi đã không còn là thằng

nhóc bị thù hận che mờ mắt năm đó nữa. Tôi sẽ không bắt buộc em làm bất

cứ chuyện gì. Tôi chỉ muốn bảo vệ em và con của em. Đây là nguyện vọng

của anh ta. Cả tộc Hackley sẽ dốc hết sức bảo vệ dòng máu của anh ta.”

“Cảm ơn.” Trình Thanh Lam cười khổ, “Anh ấy thật khờ, trăm phương nghìn kế muốn tôi sống sót. Không tiếc kéo anh vào.”

Trong lòng Gebhuza chấn động, đầu óc vang lên di ngôn của Cố Thành: “Trong lòng cô ấy có anh... Tôi và anh đều biết...”

Bỗng ngẩng đầu, chỉ thấy giữa trời xanh tuyết trắng, đôi mắt đỏ ngầu trên

khuôn mặt trắng nõn của cô vẫn trầm tĩnh động lòng người như vậy. Thế

nhưng Gebhuza không dám nhìn chằm chằm vào cô, ngẩng đầu nhìn bông tuyết nhỏ bé lạnh lẽo từ từ rơi, hơi thất thần đáp: “Ừ, thật là khờ.”

Mười năm trước người phụ nữ nhẫn tâm này kiên quyết dứt khoát đi theo người

đàn ông khác. Mười năm sau cô đau đớn không nơi nương tựa cô độc một

mình, thế nhưng anh vẫn không thể chân chính kề cận cô.

Mà cuối hành lang, vị anh hùng bất thế đã mãi mãi ngủ say. Chỉ có chú chim đen và bông tuyết trắng lướt qua tấm bia đá màu xanh trắng.

Trong cảnh tượng mênh mông tĩnh lặng, cô bé bán thú dũng cảm kéo em trai nhỏ

tính cách trầm tĩnh, quỳ xuống trước mộ cha. Hai đứa trịnh trọng thề sẽ

bảo vệ lãnh thổ loài người, tiếp nối vinh quanh và trách nhiệm của Cố

gia bằng máu và ý chí của mình.

Đó là năm năm sau khi Cố Thành qua đời.

Gebhuza đã hoàn toàn gia nhập vào cuộc sống của họ, lặng lẽ gắng sức sắm vai “Người cha” và “Người bảo vệ”. Về chuyện huấn luyện quân đội loài người, anh giúp đỡ Thư Bình Nam không hề e ngại. Còn chuyện huấn luyện sức chiến đấu của hai đứa bé, anh giám sát nghiêm túc. Cũng bởi vì thái độ kiên quyết ủng hộ của hoàng tộc Hackley nên xã hội

loài người không hề dị nghị với vấn đề huyết mạch Cố gia sẽ kế thừa

quyền thống trị đại lục trong tương lai.

Thậm chí lúc mười bốn tuổi con gái lớn Cố Thiển dẫn bạn trai về nhà cũng bị

Gebhu