
ớng lĩnh, bắt tù binh dễ như trở
bàn tay.
Chỉ trong một buổi tối, mất đi nhóm người này, cả thành phố vương giả gần
như mất đi cột trụ. Mặc dù tất cả tiến hành trong bí mật, nhưng đối với
Vera, chiếm thành phố vương giả đúng là dễ như trở bàn tay.
Dựa theo mệnh lệnh của Hình Tùng, Vera bí mật đưa nhóm người đó đến tiền
tuyến, giao cho Hình Tùng làm tù binh và con bạc. Trong đó có cả người
phụ nữ lai lịch không rõ ràng trong chiến hạm chỉ huy của Cố Đồng. Vera
bị nhiễm virus không thể phân biệt được cô là người nhân bản, mà định
nghĩa cô ta là Trình Thanh Lam - người phụ nữ Diệp Diễm và Gebhuza yêu
mến, cùng đưa đến tiền tuyến. Một ngày sau, khi Hình Tùng thấy người phụ nữ hôn mê trong đám đàn ông, còn tưởng Trình Thanh Lam nguyên bản trốn
thoát khỏi Tây Đại Lục. Thống lĩnh người máy chỉ trầm lặng, để cô ở lại
trong quân hạm của mình.
Thượng úy Thư Bình Nam, lại có thể trốn thoát khỏi cuộc bắt giữ bí mật quét sạch toàn thành phố này.
Có lẽ bởi vì sự gấp rút trong mệnh lệnh của Diệp Diễm khiến anh sinh lòng
cảnh giác, có lẽ trời cao muốn anh đưa di chúc của Cố Đồng tới trước
Diệp Diễm. Tóm lại, đúng hai giờ đêm đó, khi Diệp Diễm nhận được video
call của Thư Bình Nam, nỗi lo lắng khổng lồ trào dâng trong lòng anh.
“Diệp tướng quân, tôi dùng hệ thống truyền thông bí mật của Cố tướng quân để
nói chuyện với ngoài.” Gương mặt trẻ tuổi của Thư Bình Nam thậm chí còn
có nước mắt, cho dù đằng sau lưng đen nghịt, nhưng không ngăn được ánh
sáng trong suốt trên mặt anh.
“A Đồng đâu?” Giọng nói của Diệp Diễm hơi run rẩy.
Thư Bình Nam gần như nghẹn ngào: “Tướng quân đi rồi.”
Diệp Diễm nổi giận: “Cậu nói gì?!”
Thư Bình Nam mở màn hình tinh thể lỏng ra: “Diệp tướng quân, hệ thống này
gắn liền với sóng điện não của Cố tướng quân. Chỉ khi não Cố tướng quân
tử vong, mới có thể mở ra...” Thượng úy đã chinh chiến nhiều năm gần như phải hao tổn hết sức lực mới nói hết mấy câu đó.
Màn hình tinh thể lỏng dần dần phác họa hình ảnh một người giữa không trung. Hình ảnh ba chiều đó sóng vai với Thư Bình Nam.
“Tôi, Cố Đồng, với danh nghĩa nguyên soái tàn quân của Đế Quốc, lập di chúc
dưới đây. Nếu tôi hi sinh trong chiến tranh, hoặc chết vì bệnh tật, hãy
để anh trai Cố Thành hoàn thành nguyện vọng của tôi. Nếu Cố Thành không
may cũng tử trận, thì hãy theo thứ tự dưới đây xác định người kế nhiệm
của tôi: Hà Khâm Du, Thư Bình Nam, Kỳ Liên, Vera.”
“Rốt cuộc... đã xảy ra chuyện gì?” Diệp Diễm gằn từng chữ một. Tại sao Cố
Đồng lại chết? Cậu em có sức chiến đấu mạnh nhất đại lục sao có thể chết được?
Nghe Thư Bình Nam trình bày lại mọi chuyện, Diệp Diễm lâm vào trầm tư. Thư
Bình Nam ở cách xa mấy ngàn cây số, chỉ thấy đôi mắt đỏ ngầu của người
đàn ông lạnh lùng khủng khiếp như màn đêm băng giá.
Một lúc lâu sau, Thư Bình Nam mới nghe thấy giọng nói còn trầm khàn hơn giọng của tướng quân Cố Đồng.
“Cậu ấy không chết.”
Anh ngước tròng mắt đỏ ngầu lên: “Cố Đồng không chết! Thủ vệ, lập tức gọi bác sĩ giỏi nhất đến!”
Thư Bình Nam khiếp sợ nhìn anh: “Diệp tướng quân, anh...”
Diệp Diễm kiên quyết nói: “A Đồng là hi vọng của vài chục vạn người Nam
Thành. Cậu ấy không thể ngã gục, không thể chết được, nếu không thì
không còn một binh sĩ loài người nào muốn tiếp tục chiến đấu với người
máy nữa. Thư Bình Nam, anh nghĩ cách đi, trước khi trời sáng, Cố Đồng sẽ phát biểu lần ba trước mặt toàn dân.”
Thư Bình Nam khẽ cắn răng, gật đầu.
Hình ảnh vụt mất, toàn bộ hình ảnh ba chiều biến mất trong nháy mắt. Cửa khoang thuyền kim loại mở ra, bác sĩ đi đến.
“Thay đổi màu da rất dễ phải không?” Diệp Diễm nói, “Nếu để lộ, tôi lập tức giết anh.”
——————————————
Năm giờ sáng, thành phố vương giả vẫn bình lặng yên tĩnh như vậy. Những người dậy sớm lại thấy khác lạ.
Số lượng người máy tuần tra trên đường bỗng tăng lên. Cơ quan chính phủ
rối rít phát hiện lãnh đạo không xuất hiện, các tướng lĩnh cao cấp trong quân đội cũng không thấy bóng dáng.
Họ lại có thể vắng mặt vào thời khắc chiến tranh khủng hoảng này, người sáng suốt lập tức cảm thấy bất thường.
Nhưng chỉ có thể chờ đợi trong khu vực chiến tranh biệt lập.
Thời gian tuyên bố sắp đến, như thể sấm sét giữa trời quang vô tình phá vỡ
ước mơ của những người đang hưng phấn vì thắng lợi mấy ngày trước.
Từng màn hình tinh thể lỏng lộ thiên khổng lồ, từng tòa cao tầng đều có ánh
mắt đỏ ngầu; dấu hiệu hoa lan đỏ rực tượng trưng cho quân đội người máy
bỗng chốc trải rộng cả Nam Thành.
Đúng năm giờ mười phút, giọng nói lạnh tanh của người máy Vera vang dội từng góc nhỏ của thành phố vương giả.
“Cố Đồng đã chết. Từ bây giờ, người máy sẽ tiếp quản Đông Đại Lục.”
————————————————————
Đầu tiên là khiếp sợ, sau đó trầm lặng, cuối cùng là phản ứng kịch liệt.
Cố tướng quân đã chết? Làm sao có thể? Hãy bảo Cố tướng quân ra ngoài, nói chuyện với chúng ta!
Vera, kẻ phản bội này! Quân đội quyết không đầu hàng! Tuyệt đối không!
Mặc dù trước khi Vera tuyên bố tin tức, đã khống chế phương tiện và quân
đội quan trọng trong thành, song khu dân cư, khu buôn bán và trụ sở của
quâ