
anh đào khẽ mở, nhưng lại hỏi một câu:“Ngươi…… Là ai?”
Nam nhân bỗng nhiên nheo lại mắt, còn
chưa mở miệng, đã thấy thần trí mê mang, môi đỏ mọng hơi hơi khép mở,
lại ôn nhu khéo khéo hoán thanh:“Tướng công……”
Bộ mặt lãnh ngạnh cương nghị nháy mắt trở nên nhu hòa, trong mắt lệ mang cũng nhất thời hóa thành hư ảo.
“Vừa rồi là làm ác mộng sao?” Hắn thấp
giọng hỏi, bàn tay to cuốt lấy mồ hôi lấm tấm còn vương trên trán của
nàng, hôn nhẹ lên đó.
Thiên hạ trong lòng lại trong phút chốc cuộn mình đứng dậy, dường như nghĩ đến chuyện tình gì đó đáng sợ.
“Nhan Ca?” hắn trong lòng hơi trầm xuống, hai tay càng ôm chặt thân mình bé bỏng vào lòng.
Chậm rãi ngẩng đầu, một cặp mắt thủy
linh trừng mắt thật to, Nhan Ca trương duyệt cánh môi giật giật, hai tay nhỏ nhắn nắm chặt thành quyền phát run, giọng nói run run, nàng hoàn
toàn không thể nói ra một câu hoàn chỉnh:“Người nọ…… Người nọ……”
Đúng vậy, nàng nghĩ tới, nàng…… nàng giết người!
“Không có.” Nam nhân đem nàng kéo vào
trong lòng, động tác ôn nhu như nâng trân bảo chỉ sợ rằng chạm mạnh tay
sẽ khiến trân bảo kia vỡ tan, trong miệng không ngừng trấn an:“Đừng sợ,
người nọ không có chết.”
Nhan Ca mãnh liệt lắc đầu, cơ hồ run lui thành một đoàn, khuôn mặt nhỏ nhắn che kín nước mắt tựa chặt vào bờ
ngực rắn chắc của nam nhân, ở trong lòng hắn phát ra tiếng khóc ẩn nhẫn nức nở.
“Là thật, ngươi ngay cả con gà đều giết không được, làm sao có thể giết người?”
“Thật…… Thật vậy chăng?” Nàng bán tín bán nghi, nghẹn ngào hỏi.
“Ân.” Hắn vuốt tóc nàng, ôn nhu dỗ nói:“Không có việc gì, hết thảy có ta, không cần sợ.”
Nàng giống như chim nhỏ cuộn mình ở
trong khuỷu tay của hắn, một đôi tay mềm gắt gao tóm lấy cánh tay nam
nhân, gắt gao níu chặt vạt áo của hắn, rốt cục ở trong lòng hắn nức nở
ra tiếng.
Nàng giờ phút này bộ dáng thật là làm
hắn không dễ chịu, bàn tay to nâng lên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy nước
mắt, mềm nhẹ hôn tới nước mắt, nhìn thẳng cặp thủy mâu kia đang kinh
hách, cúi đầu thở dài:“Thực xin lỗi, là ta sai.”
“Không, không phải.” Nhan Ca khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt bởi vì hắn hôn mà nhiễm lên ửng đỏ, đầu lắc càng mạnh. “Không phải cái gì?” Hắn hỏi.
Nhìn gương mặt nam nhân cương nghị anh
tuấn, Nhan Ca nghẹn ngào, đứt quãng lại kiên định nói:“Nếu…… Lần sau còn có người muốn hại tướng công, ta…… Ta sẽ giết hắn.”
Lời của nàng làm cảm xúc của nam nhân
dường như lên men, tiểu nữ tử rõ ràng sợ đòi mạng, lại tại thời điểm
nguy hiểm, nghĩ đến đầu tiên chính là muốn bảo hộ hắn.
Hắn triệt để nhận tội, chịu thua.
Lần này gặp gỡ nàng, hắn sẽ lại không
phải như cũ là người đối sắc đẹp thiên hạ không hề tham luyến, một lòng
thầm nghĩ kiến công lập nghiệp bá chủ một phương, mà dần dần biến thành
thầm nghĩ tham luyến tâm của nàng, nam nhân mà nàng yêu, giống một đôi
tình nhân yêu nhau bình thường cả đời nhất thế.
Đương nhiên, hắn muốn, còn có cả người của nàng.
Trìu mến lại một lần nữa cúi người khẽ
hôn môi của nàng, đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm làm cánh môi mềm mại, vô cùng
kiên nhẫn trấn an nàng, dụ dỗ nàng vì chính mình mở ra.
Hôn như vậy ôn nhu, đủ để Nhan Ca quên
mất thế gian sở hữu sợ hãi cùng tội ác, tốt đẹp làm cho hầu gian của
nàng phát ra rên rỉ động lòng người.
Người giống nàng như vậy, không có quá
khứ, cũng không biết cha mẹ mình là ai, cơ khổ vô y chim chóc trong bầu
trời tăm tối, nhìn phía chân trời lại rộng lớn lại không một chỗ là nhà
để dừng chân.
Nhưng mà hiện tại, bên người có một đôi
cánh tay hữu lực cho nàng dựa vào, làm cho nàng không hoảng hốt lại bất
lực, ở bên người hắn, nàng cảm thấy thật thỏa mãn, hảo an toàn.
Bởi vì có hắn, nàng không lại sợ hãi.
“Tướng công……” Nhan Ca môi không tự chủ
được vì hắn mở ra, cánh môi hé mở trong nháy mắt, hắn chợt nhân cơ hội
tham nhập, vươn đầu lưỡi mở ra cánh môi của nàng.
Cái lưỡi đinh hương thẹn thùng, phiếm
trong veo say lòng người, đã chuẩn bị tốt cũng thử thăm dò nghênh đón
lưỡi của hắn nóng bỏng nhiệt tình, mà lúc hắn phát hiện đáp lại của
nàng, một trận mừng như điên thổi quét toàn thân, càng thêm tận tình ở
trong miệng nàng liếm làm phiên giảo, cùng cái lưỡi mềm mại chơi đùa,
hết sức triền miên.
Ý đồ dùng phương thức này giúp nàng quên hình ảnh khủng bố, hắn thầm nghĩ nàng nhớ hết thảy tốt đẹp.
“Ân…… Ngô……” Lửa nóng duyệt hôn đã làm
Nhan Ca mất đi sở hữu năng lực suy xét, hô hấp khó khăn, hơi thở toàn là hương vị tươi mát gợi cảm của nam nhân, cái miệng nhỏ nhắn bị hắn ngang ngược cường hãn xâm chiếm, đầu choáng váng nặng nề dần thành khối đậu
hũ.
Thật lâu sau, hắn mới buông tha bờ môi
của nàng bị hôn đỏ bừng, ánh mắt yên lặng quan sát đôi thủy mâu trong
suốt của nàng, chỉ thấy thiên hạ dưới thân mâu quang lưu chuyển, nhưng
lại toát ra một tia hiếm thấy quyến rũ.
“Tướng công……” Nỉ non, Nhan Ca vẫn quyến luyến cái hôn của hắn, cánh tay tuyết trắng nâng cao, ôm lấy cổ của
hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn phấn nộn đỏ ửng làm cho người ta muốn cắn một
ngụm, cái lưỡi như mật, e lệ hướng hắn tác hôn.
Nàng phản ứng hồn nhiên mà mê người, xúc động dục niệm của hắn