
an Ca cắn răng một cái, mở ra cửa nhà liền hướng bên ngoài chạy đi, ngoài
phòng tình hình lại cùng Nhan Ca sở liệu một trời một vực.
Ba người liên thủ đối phó nam nhân,
nguyên tưởng rằng hội không cần tốn nhiều sức, ai biết được, Đao Ba Tài
cũng là từng trải việc đời, vừa ra mấy chiêu, liền thầm kêu không ổn.
Nam nhân này võ công không thấp, hơn nữa chiêu thức quái dị, vùn vụt như nhạn múa, tựa như du long, có vài phần
giống Tây Vực, lại cùng “ La Tang Vương” tại Tây Vực – người cầm đầu
nhóm lạt ma khác xa một trời một vực, thật sự là không thể nhìn ra người rốt cuộc ở phương nào.
Ba người một mặt đau khổ chống đỡ, một
mặt thầm khen may mắn, đối phương hiển nhiên từng trúng cực độc, nếu
không phải bởi vì cái dạng này, bọn họ ba người căn bản là tiếp không
được mấy chiêu.
Quả nhiên, ngực Lí Nhị lại trúng một
chưởng nam nhân, “A” kêu rên một tiếng, phun ra một mồm máu ngã xuống
đất không dậy nổi, cũng không biết sống hay chết, Trịnh Lão Tam thấy thế mặt lộ vẻ e ngại, liên tiếp bại lui, mà Đao Ba Tài đã gãy vài cái xương sườn.
Hắn đang ở thẹn quá hóa giận, hiện thời vừa thấy Nhan Ca theo trong phòng chạy đến, liền lập tức hướng nàng nhào tới.
“Tiểu tiện nhân, tới đúng lúc! Ngươi vừa không sợ chết, lão tử trước hết đưa ngươi đi gặp Diêm Vương!”
Nhan Ca không kịp trốn tránh, hoặc là
nói nàng căn bản là không nghĩ né tránh, liền bị Đao Ba Tài một bàn tay
hung hăng nắm chặt cổ.
“Ngô……” Một trận đau nhức đánh úp lại,
máu nhất thời nảy lên đỉnh đầu, nàng há mồm dồn dập hô hấp, mãnh liệt
đau đớn quả thực làm nàng ý thức hoảng hốt.
“Đáng chết! Buông ra nàng!” Nam nhân vạn vạn không dự đoán được tiểu nữ nhân sẽ ở giờ phút này chạy đến, tuấn
dung xẹt qua hiếm thấy hoảng hốt, tâm quýnh lên, động tác trên tay lại
là mau không thể tưởng tượng, tay trái một chưởng đem Trịnh Lão Tam văng ra xa mất trượng, tay phải nội lực cuồn cuộn, phản thủ chém ra một đạo
chưởng phong hướng sau lưng Đao Ba Tài chụp đến, chỉ nghe Đao Ba Tài
“Nha” một tiếng kêu, hai tay buông lỏng, buông ra Nhan Ca.
Làm nhìn đến gương mặt Đao Ba Tài vặn vẹo, ngực rõ ràng cắm một con dao, nam nhân trong lòng hơi kinh ngạc.
Tiểu nữ nhân tay trói gà không chặt, không sợ chết lao tới, đúng là tưởng cứu hắn!
Dũng khí của nàng là từ đâu ra? Thậm chí nàng vừa rồi chút nữa đã bị bóp cổ chết.
Trên đời…… Làm sao có thể còn có như thế ngốc nữ nhân?
Nho nhỏ sân lâm vào triệt để tĩnh mịch,
mùi máu tươi buồn nôn lan tỏa, không ngừng tản ra, còn có gương mặt dữ
tợn của Đao Ba Tài trước khi ngã xuống đất trừng mắt chính mình……
Đối với trong mắt Nhan Ca, tựa như ác mộng.
“Khụ…… Khụ……” Nàng không được ho khan,
rốt cuộc chống đỡ không được, hai đầu gối mềm nhũn, cả người không khí
lực ngồi phịch xuống.
Nam nhân đã nhanh chóng đi tới, dang ra cánh tay đem nàng ôm chặt lấy.
“Đừng sợ, không có việc gì.” Hắn ở nàng
bên tai lẩm bẩm, bàn tay to vuốt ve thân thể mềm mại trong lòng không
ngừng run lên, đáng thương bé, hiển nhiên bị sợ hãi.
Nhan Ca từng ngụm từng ngụm thở phì phò, một hồi lâu mới hồi phục tinh thần lại, nàng chậm rãi ngẩng đầu, mờ mịt mắt to nhìn nam nhân gần trong gang tấc, có chút ngơ ngác, thân mình
lại run càng thêm lợi hại.
“Hiện tại không có việc gì.” Nam nhân không được trấn an, bàn tay to đem một đôi tay mềm chặt chẽ ôm lấy nàng.
Đôi tay nhỏ bé này của nàng, trắng noãn thon dài, mềm mại không xương, đầu ngón tay bởi vì cần lao làm việc mà hơi thô ráp.
Đôi tay này khéo léo, hội nấu ra ăn ngon đồ ăn, hội thêu ra trông rất sống động tranh thêu, hắn nghĩ nàng hẳn là còn có thể viết văn tự rất tốt, cũng họa một bức hảo họa, nhưng là hiện tại lại để phòng vệ, nắm thật chặt, mặc hắn thế nào dỗ cũng không chịu
buông ra.
“Ngoan, xem ta, hiện tại không có việc
gì, yên tâm, hết thảy có ta ở đây……” Nam nhân thanh âm trầm thấp, thuần
hậu hơn nữa vô cùng ôn hòa, dường như có thể cho nhân một loại lực lượng vô hình.
Đêm vẫn như cũ thực tối, chung quanh
cảnh vật đều mơ hồ không chịu nổi, Nhan Ca lại có thể rõ ràng nhìn đến
thâm thúy đồng tử của nam nhân, mang theo hào quang lo lắng, xem xem,
mâu quang của nàng có chút tan rã, thoáng chốc, óng ánh trong suốt nước
mắt đột nhiên liền đổ rào rào chảy xuống.
“Muốn khóc liền khóc ra, đừng nghẹn, ân?” Nam nhân thanh âm càng thêm ôn nhu.
“Ô……” Cố gắng đã lâu, Nhan Ca cuối cùng
tìm được thanh âm thuộc loại chính mình, cũng là ngay cả khóc đều có vẻ
tâm lực lao lực quá sức, chỉ có thể nức nở như con mèo nhỏ.
Bàn tay to thương tiếc nâng lên gò má
mềm mại của nàng, chậm rãi gần sát, nam nhân hôn lên một chút đôi mắt
nước mắt không ngừng, cuối cùng hôn đến môi đỏ mọng của nàng đang nức
nở, nhẹ nhàng mà, nhẹ nhàng mà hôn lên……
Ngọn đèn trên bàn lại bị thắp lên, tiểu
nữ nhân nhân tự tay giết người mà sợ hãi, ở trên giường mệt mỏi đến cực
điểm mê man đi qua, nhưng cũng không an ổn, phấn bạch thanh tú mũi vẫn
là hồng hồng, thỉnh thoảng phát ra tiếng khóc nhỏ.
Nam nhân luôn luôn canh giữ ở một bên,
chợt nghe đến ngoài cửa sổ mơ hồ truyền đến vài tiếng mỏng manh rên rỉ,
lập t