
hạo nắm vững N ngoại ngữ, có mấy môn thậm chí còn lấy được chứng chỉ. Thật giỏi nha! Một môn ngoại ngữ là có thể làm cho người ta áp lực lớn như rụng sạch tóc, duy trì một ngày nghỉ mười ngày học Hách Tịnh không chỉ có thành thạo ngoại ngữ mà còn nắm giữ vài môn, đây là người sao? Gia súc cũng không mạnh như vậy! —— đây là tiếng nói tận đáy lòng của các sinh viên.
Học trò như vậy tại sao học xong khoa chính quy cũng không tiếp tục học tiếp, nghiên cứu sinh cũng có thể học, tương lai nói không chừng còn có thể học bác sĩ, ở thành B tốt nghiệp cao đẳng ngành ngoại ngữ không nổi tiếng cho lắm không được huy hoàng, ngày huy hoàng sẽ không lâu? —— đây là điều nhắc nhở thầy cô trong trường nên có ý tưởng làm cho khoa ngoại ngữ mở rộng hơn.
Trường cao đẳng sau có cải cách hủy bỏ một số quy định, lẽ ra nhân tài như Hách Tịnh, ở trong các công ty nước ngoài, làm phiên dịch cho công ty, còn có một số công ty kinh doanh tranh dành nhân tài, không cần thiết phải làm một nhân viên nhà nước với đồng lương ít ỏi như vầy làm thêm giờ cũng không có tiền tăng ca, coi như nếu làm nhân viên công vụ, còn làm công việc kinh doanh ở bộ Bộ Ngoại Giao sẽ có rất nhiều cơ hội làm những công việc có chất lượng tốt, nhưng là Hách Tịnh cố tình làm phiên dịch tiếng Anh ở cục công an được xem như một nhân viên nho nhỏ.
Cảnh sát dân sự, tiền lương ít ỏi, lại ở một mình trong ký túc xá, ăn là ăn ở căntin của cảnh sát, sống cũng tuyệt đối chi tiêu không ít, giống như Hách Tịnh là đinh ốc vạn năng.
Trong vòng nửa năm, tiếng Anh, tiếng Đức, tiếng Pháp, tiếng Tây Ban Nha còn có tiếng Nhật, tiếng Nga bất kỳ công việc nào, Hách Tịnh cũng nhận làm, bất kể Đông Tây, Nam hay Bắc, lại càng không kế bất kỳ ngôn ngữ nào, chỉ cần thiếu người, mọi người truyền miệng nhau chính là: "Có khó khăn gì, cứ tìm Hách Tịnh!"
Nhìn Hách Tịnh tăng ca, công việc bận đến nổi khuôn mặt nhỏ nhắn trở nên trắng bệch, Triệu Lôi ghen tị nảy ra chê cười: "Đáng đời! Để cho cậu học nha! tuổi xuân bốn năm học đại học không có tình yêu, không đi dạo phố, ngày ngày liền đến thư viện trường học phát âm, xem phim cũng chỉ nghe tiếng cũng không nhìn phụ đề hay thuyết minh, hiện tại rất dễ chịu, cậu sẽ vì Đảng ta dâng hiến cả cuộc đời, nói không chừng còn muốn cống hiến luôn tuổi thanh xuân của con cháu mình, dĩ nhiên, nếu như cậu còn có thời gian để sanh con."
Hách Tịnh liếc mắt nhìn thấy dụng ý của cô ta, lành lạnh nói: "Là ai ở trong phòng hồ sơ nhìn tài liệu án quên luôn thời gian mà ở bên trong còn khóa cửa suốt đêm? Những phạm nhân buôn lậu thuốc phiện, trộm cướp, so với Lưu Đức Hoa còn đẹp trai hơn hả?"
Triệu Lôi ngượng ngùng lại thua trận, hùm hổ một tiếng đi lên kẹp cổ Hách Tịnh: "Nha đầu chết tiệt, miệng lưỡi bén nhọn nha, nhường cho tôi một câu sẽ chết hả! Tôi thừa nhận tài ăn nói không bằng cậu không được sao?" Nói xong chợt đắc ý mà cười cười: "Chỉ là phá án đâu cần có tài ăn nói, cậu chờ xem, tôi nhất định có thể làm nữ cảnh sát ưu tú nhất toàn cục cho xem!"
Hách Tịnh khẽ mỉm cười: "Tôi chờ, nói không chừng sẽ còn là người trẻ tuổi nhất bà tám nhất nhận cờ khen thưởng." Thiếu niên chí lớn không phải lo, Triệu Lôi nhìn thấy cảtm xúc dâng trào, cô ấy còn trẻ, hình như nhỏ hơn mình một tuổi, nhưng lại già dặn hơn.
"Đi, cậu mới ba tám!" Triệu Lôi đẩy cô.
"Tốt, tôi ba tám, như vậy, nói cho cậu biết hôm nay trong phòng ăn anh chàng nào đó đã đem sữa chua tặng cho cậu uống, là anh chàng nào?" Hách Tịnh thuận thế liền ngã xuống, tựa lưng vào ghế ngồi, lấy kính trên mặt xuống, thản nhiên nhìn Triệu Lôi mặt đỏ bừng.
Trò chuyện cùng Triệu Lôi, cũng làm tâm tình Hách Tịnh khá hơn một chút. Hách Kính đã qua đời sáu năm rồi, mà Hách Tịnh dựa vào năng lực của mình cùng quan hệ lấy mẫu ADN đưa đi kiểm tra, kết quả đúng như dự đoán, đứa bé trong bụng Giang Tú không có quan hệ gì với Hách Kính, nhưng kết quả đến chậm như vậy cũng không đem đến cao hứng cho Hách Tịnh.
Người và vật đã không còn, 6 năm qua học sinh ở đại học C tốt nghiệp qua mấy khóa, giáo sư nào về hưu cũng đã về hưu, đi cũng đã đi, những người giáo sư có quan hệ tốt với Hách Kính chỉ còn mấy người mà nay cũng đã lớn tuổi , Hách Tịnh đến chào họ thì mọi người thương tiếc Hách Kính đã mất sớm, là tổn thất lớn trong giới học thuật, cũng không còn ai nói tới xì căng đan cùng lời đồn đãi năm đó , Hách Tịnh ngoài mặt vui mừng nhưng trong lòng lại có một loại cảm giác mệt mỏi, sự kiện kia giống như mẹ Lương Thanh đã nói nó sẽ không bị bàn luận quá lâu. Nhưng sự thật cũng giống như ông nội nói, người chết như đèn tắt, không có gì so sánh được với mạng sống, cái gì đều không quan trọng, cố gắng nhiều hơn nữa sinh mạng ba người cũng không sống lại, còn Giang Tú, mặc dù ghê tởm, nhưng tội không đáng chết, người thân của cô ta nhất định cũng đau lòng .
Lần trước về nhà, trừ tạo mộ ba, thăm viếng dì cả, Hách Tịnh còn đi gặp ông bà nội. Ông nội tinh thần như cũ vẫn khỏe mạnh, hơn nữa tâm tình rất bình thản, làm như đạt tới cảnh giới không vui cũng không buồn, Hách Tịnh nói tới kết quả kiểm tra ba đã được minh oan, cũng chỉ