
ng Tụ lúc nào cũng bày ra dáng vẻ lạnh lùng,
khinh thường! Thế mà hai người kia có thể đến được với nhau, làm sao có
thể không khiến người ta ngạc nhiên rơi mắt kính!
Thời khắc
chờ đón cuối cùng là các bạn học cũ từ từ đến đông đủ, cửu biệt trọng
phùng mọi người đều rất vui mừng, cùng thăm hỏi lẫn nhau tình trạng gần
đây, trong này dĩ nhiên có rất nhiều người chú ý tới tổ hợp ngoài dự
đoán này, ngoài than thở sợ hãi thì chính là rối rít bày tỏ chúc mừng,
còn có mấy người dứt khoát hỏi lúc nào thì được mời ăn kẹo cưới đây?
Mạnh Tư Thành cười nói tự nhiên, nhất nhất đáp lại bánh kẹo cưới không xa
kính xin mong đợi. Sau đó chờ khi mọi người đồng thời về đúng chỗ ngồi
của mình, lúc này bỗng nhiên có một vị đồng học đi tới, Công Tô Bách dĩ
nhiên là người đầu tiên đứng lên tiếp đón: “Đại mỹ nữ Đàm Tư Tư, hoan
nghênh hoan nghênh!”
Đàm Tư Tư một mái tóc uốn buông nhẹ, mắt to
mênh mông xinh đẹp, rất khác biệt với váy ngắn và áo khoác ngoài kín
đáo, phong thái vẫn như cũ. Cô nhìn xung quanh mọi người một lượt, đến
khi nhìn thấy Tô Hồng Tụ và Mạnh Tư Thành song vai ngồi bên nhau thì
trong mắt ảm đạm, chỉ là thoáng qua rồi biến mất.
Trong lòng Tô
Hồng Tụ mắc dù nhéo lên một chút, nhưng rốt cuộc cũng là bạn học cũ, hơn nữa hôm nay là ngày bạn bè họp mặt, vì vậy cũng cười lên kêu Đàm Tư Tư
ngồi xuống. Đàm Tư Tư cũng không từ chối, theo lời Tô Hồng Tụ hai người không gần không xa một chỗ ngồi xuống.
Tô Hồng Tụ cũng không phải kẻ ngốc, hôm nay mặc dù cô đối với tình cảm của Mạnh Tư Thành với
mình rất có lòng tin, nhưng đối với người phụ nữ này. . . . vẫn là cô
cẩn thận chú ý quan sát phản ứng của Mạnh Tư Thành. Chỉ thấy trên mặt
Mạnh Tư Thành vẫn treo nụ cười như lúc ban đầu, nhìn thấy Đàm Tư Tư đến
đây lịch sự chào một tiếng, trong bữa tiệc mời rượu cũng không lạnh nhạt với Đàm Tư Tư, mà cũng không tỏ ra quá nhiệt tình, chính là thái độ cứ
không nặng không nhẹ như vậy.
Tô Hồng Tụ biết rõ trước đây
quan hệ giữa Mạnh Tư Thành và Đàm Tư Tư không tệ, hôm nay cố ý cư xử như vậy phần nhiều là trong lòng có điểm kiêng dè, nhưng cũng vì hành động
đó của Mạnh Tư Thành mà cảm thấy yên tâm, vì vậy khẽ cười, cảm thấy mình thật nhỏ mọn, lập tức bưng ly rượu lên hào phóng mời rượu.
Trong cuộc họp mặt, không khỏi một lần nữa nhắc lại những năm tháng thanh
xuân, trong bữa tiệc tự nhiên cũng có người trêu ghẹo Mạnh Tư Thành và
Tô Hồng Tụ, nói ban đầu làm thế nào cũng không nhìn ra nửa điểm dấu
hiệu, thật đúng là chuyện khiến mọi người ngạc nhiên nhất trong lễ mừng
năm mới năm nay. Sau bọn họ lại nghe nói hôm nay Mạnh Tư Thành ở tại nhà Tô Hồng Tụ thì càng thêm kinh ngạc không thôi đồng thời liên tiếp chúc
mừng, thậm chí còn có bạn học nữ giơ ngón cái lên với Tô Hồng Tụ: “Đây
chính là đã giải quyết được nam sinh khó khăn nhất của lớp, Tô Hồng Tụ
bạn thật lợi hại, lại bắt được hắn về nhà mình rồi!”. Bạn học nữ này từ
trước đến giờ đều nói chuyện lớn mật, hôm nay nói những lời này xong mọi người đều cười ha ha, cảm thán Tô Hồng Tụ liên tục, này chẳng những làm cho mặt Tô Hồng Tụ đỏ lên, ngay cả Mạnh Tư Thành ngồi bên cạnh cũng có
chút lúng túng, bất đắc dĩ, dĩ nhiên cũng chỉ có thể cười một tiếng cho
qua.
Dù là lúng túng nữa cũng là lúng túng trong ngọt ngào a!
So sánh xuống, Đàm Tư Tư cười có chút miễn cưỡng, ngồi không bao lâu liền
lấy cớ đi toilet. Tô Hồng Tụ vẫn chú ý Đàm Tư Tư, thấy vẻ mặt cô rất
không vui, vì vậy cũng đi theo sau đến, ai ngờ đi vào toilet liền thấy
một mình Đàm Tư Tư đứng trước bồn rửa tay, cúi đầu yên lặng không nói,
không biết đang đứng đây suy nghĩ cái gì. Tô Hồng Tụ thở dài, muốn an ủi cô, nhưng không biết an ủi thế nào.
Đàm Tư Tư thấy Tô Hồng Tụ
tới đây, giơ lên nụ cười nói: “Thật hâm mộ cô, cô thật hạnh phúc.” Sau
đó cũng không nhìn Tô Hồng Tụ một cái, xoay thẳng người rời đi. Tô Hồng
Tụ nhìn cô quay đầu rời đi, làm váy xinh đẹp phiêu dật trên không trung, sau đó biến mất không thấy gì nữa, trong không khí chỉ để lại một chút
hương nước hoa nhàn nhạt, không khỏi thở dài, Đàm Tư Tư thật là một cô
gái xinh đẹp, cô lặng lẽ chúc phúc Đàm Tư Tư có thể tìm được hạnh phúc
thuộc về mình.
Từ buổi họp mặt trở về Mạnh Tư Thành
và Tô Hồng Tụ cùng nhau đi về phía bến xe buýt, một tay Mạnh Tư Thành
nắm tay Tô Hồng Tụ, một tay lấy từ trong túi ra một chiếc bao tay đeo
vào tay kia cho Tô Hồng Tụ, Tô Hồng Tụ vừa nhìn thấy khẽ cười: “Đây
chính là bao tay em đan cho anh mà.” Mạnh Tư Thành gật đâu: “Chính do em đan, chỉ là em tặng cho anh, giờ anh lại đeo lên cho em.”
Tô Hồng Tụ nhìn anh tỉ mỉ giúp mình đeo bao tay vào, từ tay đến tim cũng bắt đầu ấm áp lên.
Hai người lên xe buýt, chỉ chốc lát sau đã đến chỗ gần nhà Tô Hồng Tụ, lúc
xuống xe Tô Hồng Tụ chợt nhớ tới: “Lúc ra cửa mẹ nói trong nhà hết nước
tương rồi, để em đi mua một chai.”
Mạnh Tư Thành nhìn xung quanh, không thấy có siêu thị nào lớn: “Nếu không chúng ta đi đến khu vực bên
cạnh xem nơi nào có siêu thị hay không?”
Tô Hồng Tụ mím môi cười: “Không cần đâu, em nhớ trước kia ở chung cư bên cạnh có một nơi có