
ôi: “Anh cười rất là hư.”
Mạnh Tư Thành đi tới ôm cô, nhỏ giọng cười hỏi: “Anh cười hư như thế nào?”
Tô Hồng Tụ tránh cánh tay anh: “Mới vừa rồi anh còn là bộ dáng chính nhân
quân tử, mẹ em vừa mới rời đi anh đã không nghiêm chỉnh.”
Mạnh Tư Thành không đồng ý: “Anh thế nào không đứng đắn, anh đâu có làm gì sai sao?”
Tô Hồng Tụ bất mãn, người này thế nào lại mở mắt nói mò đây: “Chẳng phải anh cứ muốn ấp ấp ôm ôm.”
Mạnh Tư Thành tiếp tục cúi đầu ở bên tai cô cười: “Chúng ta đều là người một nhà, chẳng lẽ không thể ấp ấp ôm ôm?”
Nghe anh nói như thế, mặt Tô Hồng Tụ thoáng chốc đỏ lên, chỉ là cô cũng
không phản bác, khẽ cúi đầu, trong lòng ngọt ngào vô hạn.
Mạnh Tư Thành tiếp tục nói nhỏ: “Anh cảm thấy được hôm nay nhà em mời được con rể tới nhà, mẹ em khẳng định rất vui vẻ.”
Tô Hồng Tụ “phốc” cười ra tiếng: “Anh đang ở đây nghĩ cái gì vậy ah!”
Mạnh Tư Thành nhíu mày: “Chẳng lẽ không phải? Anh xem mẹ em rất thích tính anh mà.”
Tô Hồng Tụ ở trong lòng anh mím môi cười: “Con rể tới nhà, thua thiệt anh
còn nghĩ ra được! Nếu thật sự anh là con rể tới nhà, tương lai con của
chúng ta thế nhưng phải mang họ “Tô” đó!”
Con ngươi Mạnh Tư
Thành sáng ngời nhìn chằm chằm cô gái trong ngực, nhẹ nhàng “Nha” một
tiếng: “Em cũng đã suy tính vấn đề đứa bé của chúng ta, vậy anh có phải
hay không cũng nên càng thêm cố gắng rồi?” Nói xong đã giữ cằm cô cúi
đầu muốn hôn xuống. Tô Hồng Tụ cười bất đắc dĩ đứng lên: “Cái gì với cái gì vậy, anh. . . . .” Nhưng cô còn chưa nói dứt lời, nụ hôn đã tràn đầy trời đẩt rơi xuống rồi.
________________Buổi tối hôm đó, Tô Hồng Tụ ngủ cùng với mẹ, Mạnh Tư Thành thực sự được ngủ trong phòng của Tô Hồng Tụ.
Ngày thứ hai, lúc ăn sang Tô Hồng Tụ hỏi Mạnh Tư Thành tối hôm qua ngủ như
thế nào, Mạnh Tư Thành nhìn một chút mẹ Tô đang bận rộn trong phòng bếp, nhỏ giọng nói: “Rất tốt, trong phòng em mùi vị rất thoải mái.”
Tô Hồng Tụ nhất thời đỏ mặt, muốn nói anh mấy câu, nhưng vừa hay nhìn thấy mẹ đi ra, nên dừng lại.
Bọn họ đang ăn cơm, chợt Mạnh Tư Thành nhận được một cuộc điện thoại, cũng
chính là bạn học cũ gọi tới, báo là muốn mở một cuộc họp mặt bạn cũ,
phần lớn các bạn học cũ thời Trung học đều tham gia, hỏi Mạnh Tư Thành
bây giờ đang ở thành phố S hay đã trở lại? có tham dự hay không? Mạnh Tư Thành do dự một chút, nói để xem xét thời gian rồi trả lời chắc chắn.
Sau đó hai người lại hỏi thăm một phen, tuỳ tiện nói chút chuyện rồi cúp điện thoại.
Một lúc sau Tô Hồng Tụ cũng nhận được điện thoại của bạn học cũ, bạn học dĩ nhiên là biết Tô Hồng Tụ đang nghỉ lễ mừng năm mới ở nhà, vì vậy trực tiếp hỏi năm nay có rảnh rỗi tới tham gia họp mặt
không? Tô Hồng Tụ do dự một chút, lại nhìn Mạnh Tư Thành sau đó cũng nói để sắp xếp thời gian sau đó sẽ trả lời chắc chắn, Ngược lại khiến bạn
cũ kia cười, hắn thế nhưng lien tiếp nhận được hai câu trả lời giống
nhau.
Vừa đúng lúc mẹ Tô đi tới, nghe được bọn họ nói chuyện
họp mặt bạn cũ, liền nói là bạn học cũ giờ có cơ hội gặp nhau hẳn là nên tham dự, trong nhà cũng không có chuyện gì, nếu muốn đi thì đi thôi.Vì
vậy Tô Hồng Tụ cùng Mạnh Tư Thành hai người cùng liếc mắt nhìn nhau,
nghĩ tới hay là cùng đi tham dự thôi, nên cùng chia nhau gọi cho bạn
học.
Mẹ Tô thấy bọn họ còn chia ra gọi điện thoại cho bạn thì không khỏi cười nói: “Hai đứa đúng là trẻ con, vẫn là không được tự
nhiên!” Trải qua hơn một ngày chung đụng, mẹ Tô đã cùng Mạnh Tư Thành
tương đối quen thuộc rồi, còn có tâm lý coi như chính con trai của mình
vì vậy mới nói những lời này. Mạnh Tư Thành và Tô Hồng Tụ lần nữa lại
liếc mắt nhìn nhau, có chút ngượng ngùng cười.
Đến ngày họp mặt bạn
cũ, Mạnh Tư Thành vẫn là áo khoác ngoài màu đen, còn Tô Hồng Tụ cũng là
cố ý tìm một chiếc váy lông dê mặc vào, chiếc váy này ban đầu là cô đặt
may riêng!
Mạnh Tư Thành thấy cô ăn mặc xinh đẹp, sau khi ra cửa liền hỏi: “Em ăn mặc xinh đẹp như vậy, là muốn làm sao?”
Tô Hồng Tụ cười liếc anh một cái: “Chẳng lẽ em mặc xinh đẹp một chút cũng là có mục đích sao?”
Mạnh Tư Thành cười bất đắc dĩ, cưng chiều xoa xoa mái tóc của cô, không nói gì.
Hôm nay họp mặt bạn cũ được tổ chức tại một khách sạn, lúc này Công Tôn
Bách ( chính là vị bạn học cũ đã gọi điện thoại cho Mạnh Tư Thành và Tô
Hồng Tụ) đã ra bên ngoài chào đón các bạn học cũ, thấy bọ họ thế nhưng
cùng tới, đầu tiên là lấy làm kinh hãi, ngay sau đó cười: “Hai người các bạn trước kia là đồng học, sau đó ở thành phố S thì
là đồng sự, hôm nay về đến nhà tham gia họp mặt lại cùng xuất hiện, thật đúng là ăn ý.”
Tô Hồng Tụ mím môi cười, nhìn Mạnh Tư Thành một cái, cố ý không nói lời
nào. Mạnh Tư Thành cười bất đắc dĩ kéo tay Tô Hồng Tụ, cười giải thích: “Mình cùng cô ấy đương nhiên là cùng xuất hiện rồi.”
Công Tôn
Bách thấy tình cảnh này kinh hãi, không dám tin, nhìn qua nhìn lại bọn
họ vài vòng, cuối cùng thở dài mà nói; “Thật sự là thế sự thay đổi khôn
lường!”
Là bạn đồng học kiêm bạn tốt cùng phòng với Mạnh Tư Thành mấy năm, anh đương nhiên sẽ không quên năm đó mỗi khi Mạnh Tư Thành
nhắc tới hoặc là thấy Tô Hồ