
là. Ai mà không biết chứ. Nhưng mà này, có lẽ anh cũng phải bắt chước người ta về làm lành với vợ đi. Nếu không, mai mốt chị ấy sinh con rồi, thì không chỉ một trăm đóa hoa mà một ngàn đóa hoa đem tới hàng ngày chưa chắc chỉ thèm ngó. Úi chà! Tưởng tượng đến lúc ấy, cái mặt của anh chảy dài ra, đẹp trai phải biết.
Nhã Ân phá ra cười nắc nẻ. Nguyên Tân đang vui bỗng xụ mặt xuống:
- Bộ em không nhắc tới cổ là không được sao? Định lấy điểm với bà chị chồng hả?
- Chị chồng? - Nhã Ân dài giọng - Anh thì chỉ né tránh vấn đề là giỏi. Để rồi coi. Đến lúc đứa bé kêu một người khác là cha thì đừng ngồi đó mà hối hận.
Nguyên Tân không trả lời. Anh mơ màng như thấy những điều Nhã Ân vừa nói. Một đứa bé kháu khỉnh, cứ cho là trai đi, lẩm chẩm bước những bước đầu tiên và miệng thì không ngừng gọi ba, ba, mẹ, mẹ. Giả dụ như nó vấp té mà người đỡ nó không phải là anh. Nếu vậy thì buồn lắm.
Từ hôm được Nhã Ân cho biết mọi chuyện, anh thấy lòng dịu lại đi rất nhiều. Suy nghĩ sâu hơn, anh thấy có thể thông cảm cho hành động của cô lúc đó. Trong cuộc sống vợ chồng, đâu phải lúc nào người ta cũng ở mãi trong trạng thái yêu. Và cái giây phút tưởng như ghét người bạn đời của mình cũng không phải là hiếm.
Cho đến lúc tất cả qua đi, cõi lòng lắng lại người ta lại thấy khó có thể kiếm một ai đó thay chỗ cho người bạn đời của mình. Ái Vân đã như vậy, và anh hiện giờ cũng vậy. Anh thấy nhớ xiết bao cô vợ bé nhỏ xinh đẹp. Cứ tưởng tượng cảnh cô ra vô một mình trong ngôi biệt thự thênh thang đó là anh lại nôn nao. Những kỷ niệm đẹp giữa anh và cô không nhiều, nhưng không phải là không có. Và nếu như anh tưởng chừng chưa bao giờ có nó thì những ngày qua, nó đã xuất hiện trong anh ồ ạt và mãnh liệt.
Chỉ cần anh dẹp bỏ lòng tự ái, chạy đến bên cô nói lên ý muốn đoàn tụ thì mọi việc sẽ chấm dứt.
Nhưng sao mọi việc đơng giản như vậy, anh lại làm không nổi chứ? Thật là bực quá! Lắm lúc anh đã muốn nhờ Nhã Ân làm một nhịp cầu cho anh và Ái Vân, nhưng con bé lanh chanh này chỉ giỏi cái mồm lý sự chứ chẳng hiểu bụng dạ người khác gì cả. Rõ là chán mà.
Nãy giờ, thấy anh ngồi trầm tư như thế này chẳng hiểu Nhã Ân có thông minh đột xuất mà làm dùm anh không. Hay lại ngồi đoán già đoán non mà đắc ý một mình không biết.
Nguyên Tân thở ra một cái rõ mạnh. Đúng là chuyện người thì sáng mà chuyện mình thì quáng.
- Nguyên Tân!
- Cái gì? - Anh giật mình vì Nhã Ân gọi bất ngờ.
- Suýt nữa em quên mất. Có giấy tòa án gọi anh lên giải quyết vấn đề ly hôn.
Nguyên Tân muốn nổi sùng:
- Bao giờ vậy?
- Em không biết vì không dám đọc.
Nguyên Tân lầm bầm:
- Thật là... . Nhưng giấy đến hồi nào?
- Mới lúc nãy, lúc anh đi uống cà phê.
Nguyên Tân xé bao thự Ngày mai. Có phải đây là lúc anh có thể thực hiện điều anh muốn? Ngày mai. Anh biết mình phải làm gì rồi. - Cô ơi! Có người gởi cho cô cái này.
Một thằng bé lạ mặt rụt rè gõ cửa, trao cho Nhã Ân mảnh giấy gấp tự Cô mở ra và đọc:" Rất mong được gặp Nhã Ân tại góc đường... ngay tức thì. Xin đừng từ chối."
Một tờ giấy được đánh máy, nên cô không thể biết là ai gởi.
- Bé ơi!
Nhã Ân ngẩng lên. Thằng bé đã biến mất lại càng làm cô thêm khó hiểu.
Đúng lúc ấy. Nguyên Tân đi giao hoa về tới. Nhã Ân vội vàng nói với anh:
- Em về sớm một bữa nghe. Anh dọn hàng hộ. Được chứ?
Nguyên Tân vờ chau mày:
- Có chuyện gì vậy?
- Có việc cần.
- Không nói thì không được đi.
- Phải anh không? - Nhã Ân la lên - Anh đi đâu cũng được. Sao lại làm khó em vậy?
Nguyên Tân bịt tai:
- Nhỏ tiếng một chút đi cô Hai. La một cái muốn rách màng nhĩ. Người ta đùa một chút mà đã quýnh lên. Chắc là đi chơi với người yêu phải không?
Nhã Ân thở hắt ra rồi lườm anh:
- Đang lúc người ta lo lại đùa. Thôi em đi đây.
Nguyên Tân nhún vai.
- Làm gì mà hấp tấp vậy không biết? Ê! Về nhớ mua quà đó.
Nhã Ân vẫy một chiếc taxị Nhã Ân nói tên đường cô cần đến rồi ngồi thừ ra suy nghĩ.
Có khi nào là Kỳ Cương không? Sao anh lại làm ra vẻ mờ ám như vậy? Hay là Ái Vân? Chị ấy muốn nói một điều gì đó cho buổi ra tòa ngày mai? Thiệt là rối quá!
Tám giờ tối. Thành phố đã lên đèn từ lâu.
Qua cửa kính xe. Nhã Ân thấy đường phố nhộn nhịp và náo nhiệt. Từ khi mở tiệp hoa, Nhã Ân ít đi đâu. Nhưng cảnh vật tối nay chỉ lướt qua mắt cô vậy thôi, cô chẳng còn tâm trí đâu mà ngắm cho kỹ nữa.
Đến đúng góc đường đó, xe ngừng. Nhã Ân trả tiền xe rồi bước xuống. Cô dáo dác ngó quanh và thất vọng vì chẳng thấy ai có vẻ là muốn gặp cô cả.
Nhã Ân bối rối. Ai có thể đùa với cô vậy? Cô lại mở tờ giấy ra đọc lại, "Xin đừng từ chối" lời lẽ rất thật tình cơ mà. Thôi thì đành chờ một chút nữa.
Nhã Ân lóng ngóng trên lề đường hết vài phút. Đứng như thế này thật ngại. Nhất là ánh mắt của những gã đàn ông mất nết.
Đúng lúc ấy, một chiếc xe hơi tấp sát vô lề. Kỳ Cương mở cửa xe bước xuống.
- Xin lỗi đã để em đợi. Nhưng xe anh hết xăng bất ngờ.
Nhã Ân liếc anh thật sắc rồi thở ra.
- Sao anh không nói là anh đi/ Làm người ta lo muốn chết.
Kỳ Cương cười cầu hòa.
- Anh xin lỗi. Chỉ vì anh sợ em không tới.