
vỗ về bà - Mẹ đừng tự trách mình làm gì nữa . Thật ra, con đã quen với ý nghĩ mình là một đứa trẻ mồ côi . Cho nên khi bijét được cha mẹ còn sống mà lại sống giàu sang nữa, con đã khôngk thể không mang lòng oán hận . Con luôn bị dằn vặt bởi lòng ghe tuông đố kỵ . Sao con không được một chút tình như mẹ đã dành cho anh Nam chứ ? Cho đến khi mẹ lao ra trước mũi xe để cứu con trong cái tích tắc của sống chết, con mới hiểu tình mẹ dành cho con không có gì sánh được . May mà mẹ vẫn con đây . Nếu không, cả cuộc đời này, con sẽ phải sống trong ăn năng thống khổ.
Kỳ Cương ngả đầu vào ngực mẹ . Bà Uyển Phấn lùa năm ngón tay gầy guộc vào tóc con . Nhưng tưởng bà đã không thể gặp lại nó nữa là tồn tại . Vậy mà... Thật là cám ơn Trời Phật.
- Mẹ ! - Giọng Kỳ Cương bỗng trở nên ướt sũng - Nhưng với ba thì con thật sự không có lời bào chữa . Con là nguyên nhân khiến ba phải chết . Cứ nghĩ đến điều đó là con thấy đau đớn, chẳng muốn làm gì nữa.
Bà Uyển Phấn khuyên con:
- Biết lỗi là một điều tốt. Nhưng cứ sống mãi với ám ảnh của quá khứ thì chẳng làm gì được cho tương lai.
Ba con ngoài bệnh tim, còn bệnh ung thư máu đã đến giai đoạn cuối. Chuyện sinh ly tử biệt không thể do ý con người. Vì vậy, tốt nhất là con đừng suy nghĩ gì nữa. Hãy sống thật tối và tránh đừng sai phạm gì nữa.
Kỳ Cương thở dài:
- Con sẽ cố gắng, thưa mẹ.
Bà Uyển Phấn mỉm cười hài lòng.
Ngày mai, Kỳ Cương sẽ lên máy bay đi du học ở nước ngoài. Xa con là một điều bà không muốn, bởi hai mẹ con đã không có cơ hội gần gũi từ lâu rồi. Nhưng vì tương lai của nó, bà đành phải chịu vậy.
- Này ông! - Bà nhìn sang ngôi mộ của ông Kiết Minh, thì thầm - Trước lúc đi xa, Kỳ Cương đến đây để tạ lỗi cùng ông. Tôi biết ông rất yêu nó và đã không trách nó. Nhưng xét cho cùng thì mọi chuyện đều do tôi mà ra cả. Tôi vừa bảo nó không nên để quá khứ ám ảnh. Vậy mà tôi lại không thể xóa bỏ những gì thuộc về quá khứ, cho dù mọi chuyện đã tốt đẹp. Bởi vậy nói là một chuyện mà làm được hay không là một chuyện khác, phải không ông?
- Nhưng thôi, ngày mai nó đi xa rồi. Ông nhớ phù hộ cho nó học giỏi và gặp nhiều may mắn, ông nhé.
Một tia nắng rọi thẳng vào tấm ảnh ông Kiết Minh gắn trên tấm bia, khiến đôi mắt ông như lấp lánh, bừng sáng.
Bà Uyển Phấn kép tay con đứng dậy:
- Mình về thôi con, còn chuẩn bị mọi thứ cho ngày mai nữa. Ba con biết mọi chuyện được như vậy chắc là cũng mãn nguyện lắm rồi.
Kỳ Cương đứng trước mộ cha, cúi đầu xá rất cung kính.
Hẹn ba, ngày con trở về.
Cố gắng giữ vẻ rắn rỏi, anh nhủ thầm như thế.
Những ký ức về người cha cũng lùi dần và một hình ảnh khác lại hiện lên trong tâm trí Kỳ Cương càng lúc càng rõ nét.
Đúng lúc ấy, bà Uyển Phấn hỏi một câu:
- Chuyện con và cô gái đó như thế nào rồi, Kỳ Cương? - Tiệm hoa Nhã Tân phải không?
- Dạ phải. Xin quý khách cứ nói.
Nguyên Tân trả lời rất lịch sự.
- Thế này nhé. - Giọng một người đàn ông như đang bệnh - Anh làm cho tôi một lẵng hoa với một trăm bông hồng nhung, đem đến nhà hàng... vào lúc tám giờ tối naỵ Tôi sẽ chuyển tiền đến cho anh ngaỵ Anh cho biết giá là bao nhiêu nhé.
- Vâng, thưa ông. Giá của nó là... . Hoa mùa này hơi mắc.
- Không thành vấn đề. Miễn đẹp là được.
- Ông yên trí. Chúng tôi sẽ đem hoa đến đúng giờ và đúng nơi theo ý ông. Cám ơn ông.
Người khách đã gác máy. Nguyên Tân khẽ lắc đầu. Lại thêm một anh chàng hớm của rồi. Thôi kệ. Một trăm bông hồng. Chà! Một ông khách mở hàng rất đáng yêu đấy nhé.
- Nhã Ân!
Nguyên Tân kêu to.
- Gì vậy?
Nhã Ân đang cầm bình nước phun sương vào những chậu hoa. Cô hỏi mà không quay lại.
Nguyên Tân đến sát bên cô và quàng vai cô:
- Này cô bé! Có một ông khách mua đến một trăm đoá hoa. Em nghĩ sao?
Nhã Ân im lặng không đáp, Nguyên Tân cụt hứng:
- Nghĩ sao hả, cô bé?
- Em đang tính xem mình lời được bao nhiêu mà - Nhã Ân đáp tỉnh bơ.
- Trời ơi! - Nguyên Tân cốc đầu cô - Em càng ngày càng thực dụng đó nhé. Bộ không nghĩ được điều gì lãng mạng hơn sao?
Nhã Ân lườm anh:
- Vậy chứ anh nghĩ sao?
- Anh nghĩ... - Nguyên Tân đưa tay sờ mũi - Người khách đó là một chàng công tử giàu có, một là muốn tạ lỗi cùng người yêu, hai là muốn ngỏ lời cầu hôn với người đẹp. Nếu em là cô gái đó thì sao hả, Nhã Ân?
- Em còn phải xem chàng trai đó là ai. - Nhã Ân nói đùa - Nếu là anh, em sẽ vất ngay cái lẵng hoa đó vào thùng rác.
- Trời! Thật là tàn nhẫn! - Nguyên Tân đưa tay ôm lấy ngực - Và nếu anh là chàng trai đó, anh sẽ không ngại ngần...
Nhã Ân chớp mắt:
- Làm gì hở anh?
Nguyên Tân gầm gừ:
- Nhảy xổ vào cô ta... và hôn cô ta cho đến chết.
Nguyên Tân như định nhảy xổ vào Nhã Ân thật, khiến cô hoảng sợ định bỏ chạy, miệng không ngừng la chói lói:
- Đồ quỷ! Bộ anh không đàng hoàng được sao? Đầu óc lúc nào cũng đen sì như bã cà phê vậy.
Nguyên Tân cười hắc hắc:
- Thôi đi cô nhỏ ơi. Nếu anh mà là chàng trai đó thì anh đem tiền đi nhậu còn sướng hơn. Một trăm bông hoa. Thật đúng là xem tiền như rác.
Nhã Ân cong môi:
- Một người đầu óc trần trụi như anh thì một cái lá cũng chẳng có nữa