
a cô cũng nghe
không hiểu.
Nội tâm mừng như điên trong nháy mắt bao phủ anh, anh siết hai cánh
tay đang ôm cô, để hai người càng dán chặt lại với nhau, không khí mập
mờ nhất thời chuyển nùng.
Anh tiếp tục dựa vào trán của cô, tiếng nói trở nên trầm thấp khàn khàn, để lộ ra ham muốn đối với cô.
“Cho nên… Em đem nước hoa bôi ở đâu?”
“Anh cảm thấy thế nào?”
Cô nhịn không được mặt đỏ tim đập, thành công đốt lên lửa dục giữa hai người, muốn dừng cũng không thể dừng lại.
Cô thật sự rất khẩn trương, lại mong đợi chuyện sắp xảy ra…
CẢNH BÁO: Có cảnh hot, chỉ dành cho đối tượng trên 17, ai không tuân thủ nhảy vào xem ta không chịu trách nhiệm!!!!!!!!!!!!!!!!!
Một cuộc kích tình hoan ái vừa mới lắng xuống không bao lâu, bên
trong phòng vẫn tràn ngập nhàn nhạt hơi thở ái dục, đây là mùi ân ái
nguyên thủy nhất. (chẳng hiểu tác giả muốn nói gì =.=)
Hai người nằm ở trên giường, cùng đang đắp chung một cái chăn, dưới
chăn da thịt trần truồng lẫn nhau nương tựa , bên giường, trên sàn nhà
bày đầy y phục của hai người, một mảnh xốc xếch, hiển lộ rõ ràng không
khí mập mờ trong phòng.
Tuyên Vũ Đồng mệt mỏi đến không muốn nhúc nhích, thấp thở hào hển,
trên mặt vẫn hiện ra triều dương đỏ bừng, tùy ý Phó Kỳ Tu đem cô ôm vào
trong ngực, mái tóc hỗn loạn, tùy thời đều có thể ở trong lòng ngực của
anh ngủ.
Mặc dù mệt mỏi, nhưng cô giờ phút này tâm tình tràn đầy tư vị ngọt
ngào hạnh phúc, có một loại cảm giác thỏa mãn trước nay chưa có, thậm
chí đã bắt đầu không muốn xa rời lồng ngực ấm áp thư thích của anh.
Nằm bên cạnh Tuyên Vũ Đồng, Phó Kỳ Tu tinh thần sảng khoái, khóe
miệng thủy chung ôm lấy nụ cười, vuốt vuốt sợi tóc rối bù phía sau bờ
vai trần của cô, không nỡ buông tay đang ôm cô.
Anh rốt cục hoàn hoàn chỉnh chỉnh có được cô.
Anh tham luyến đem cô ôm vào trong ngực, trần ngập thỏa mãn, muốn cả
đêm cứ như vậy mà ôm cô, không để cho rời khỏi cái giường này, rời khỏi
căn phòng này, thậm chí không muốn để cô về nhà.
Sau khi hoàn toàn nhấm nháp được vẻ đẹp của cô, anh liền lên cơn
nghiện bất trị, thật muốn thời thời khắc khắc cũng cô một chỗ, mỗi đêm
đều nằm ở trên cùng một cái giường tậm tình triền miên.
“Vũ Đồng.”
“Ừ?”
Cô có chút khốn ý thấp giọng trả lời.
“Chuyển tới đây cũng anh sống được không?”
“Chuyển tới đây?”
Cô rốt cục mở mắt ra nhìn anh.
“Hai chúng ta nhà ở rất gần nhau, em muốn đến đây lúc nào cũng được, như vậy có gì khác biệt sao?”
“Đương nhiên là có khác.”
“Khác chỗ nào?”
Cô vẫn là không hiểu.
“Chính là cảm giác không giống nhau.”
Mặc dù giống như cô nói, cô tùy thời đều có thể đến đây, nhưng cuối
cùng không phải là ở đây. Anh muốn mỗi lúc đều có thể nhìn thấy thân ảnh của cô đi qua lại trong nhà, muốn sáng sớm thức dậy có thể bắt gặp cảnh tượng cô xinh đẹp ngủ say bên cạnh anh.
Anh tính toán mau mâu cầu hôn cô, cùng cô chung một gia đình, nhưng
anh đã không có biện pháp đợi được sau khi kết hôn mới cùng cô đồng sàng cộng chẩm, vì vậy muốn trước tiên đem đem cô đến ở chung, làm cho cô có thời gian thích ứng cuộc sống chung của hai người, có lẽ cơ hội cầu hôn thành công của anh sẽ cao hơn một chút.
(Cái anh này chuyện gì cũng phải chắc như bắp thì mới làm a =.=)
Thì ra là tính độc chiếm của anh lại mạnh như vậy!
Cô cười khẽ một tiếng, mặc dù cô cũng muốn thời thời khắc khắc cùng anh chung một chỗ, nhưng có thể hay không quá nhanh rồi?
Huống chi Lý Hòa vẫn luôn lo lắng cô sẽ chịu thiệt thòi, sẽ bị khi
dễ, biết cô muốn chuyển tới đây, cho dù không kiên quyết phản đối, nhất
định cũng sẽ không thoải mái.
Cô không muốn làm cho Lý Hòa không vui, cũng không muốn cự tuyệt Kỳ Tu để anh thất vọng, thật là khó giải quyết.
“Vũ Đồng, chuyển tới đây nhé.”
Anh không chết tâm tiếp tục dụ dỗ , đã hạ quyết tâm, cần phải dụ dỗ đến lúc cô đáp ứng mới thôi.
“Để em suy nghĩ có được hay không?”
Cô hiện tại không cách nào ra quyết định, trước đành phải câu giờ, có thể “câu” được bao lâu thì “câu”.
“Vậy em muốn suy nghĩ trong bao lâu? Một ngày? Hai ngày?”
“Nào có nhanh như vậy ?”
Cô vừa bực mình vừa buồn cười trừng mắt liếc anh một cái.
“Nơi nào mau? Em không có ngay lập tức đáp ứng, đối với anh mà nói chính là lâu rồi.”
“Bá đạo.”
Hừm, dám chống đối? Anh câu khởi tà ác mỉm cười, chuyển người đem cô đặt ở phía dưới, quyết định hảo hảo “Trừng phạt” cô.
“Anh chỉ là quá muốn cùng em ở chung một chỗ mà thôi…”
“A?”
Cô xấu hổ đỏ bừng mặt, nhìn anh cúi đầu càng ngày càng tới gần, dùng đầu gối nghĩ cũng biết anh muốn làm cái gì.
“Anh đừng làm loạn, chúng ta vừa mới mới cái kia… Nên nếu nghỉ ngơi, nếu không… Ngô…”
Cô không còn kịp nói nửa lời, đã bị nụ hôn của anh che lại, chuyển
hóa thành từng đợt mập mờ thở dốc tiếng rên rỉ, thật lâu không dứt.
Ái dục hơi thở trong phòng vốn là tản đi, lần nữa tràn ngập cả không gian, càng ngày càng đậm hơn
Không lay chuyển được Phó Kỳ Tu dụ dỗ, Tuyên Vũ Đồng ban ngày vẫn là
trong phòng làm việc chế luyện nước hoa , buổi tối đi đến chỗ Phó Kỳ Tu ở qua đêm.
Cô vĩnh viễn cũng không học được cách cự tuyệt yêu cầu của anh.
Đối với tình huống