
Uông là em gái hàng xóm! Tất nhiên sẽ muốn đưachị ấy đi tiếp xúc với thực tế, căn bản không phải là kiểu quan hệ mà chúng ta đang nghĩ, chonên em nghĩ, chị Kim Linh có lẽ còn cơ hội.―Chị không cho rằng như vậy. Hàn Kim Linh để ý, ánh mắt của Cao Dương khi nhìn UôngThiên Hồng chính là ánh mắt của một người đàn ông dành cho người phụ nữ của mình.―Đúng rồi, đúng rồi, nhất định là như vậy, bằng không đàn ông tốt như sếp sao lại ngó ngàngtới chị Uông chứ? Không phải em nói chị Uông không đủ xinh đẹp, mà chỉ là cảm thấy ngườibình thường nhất định sẽ không chọn đối tượng như chị ấy.Hàn Kim Linh nghi hoặc hỏi: ―Sao em lại nói vậy?―Bởi vì chị Uông đến ngay cả chăm sóc bản thân cũng không làm được huống gì là săn sóccho cả một gia đình? Đối với mấy chuyện này, chị Kim Linh mới đến không bao lâu nên mớikhông biết, thực ra đầu óc chị Uông không giống với chúng ta, cũng không phải nói chị ấyngốc, mà là làm cái gì chị ấy đều chậm hơn người khác một chút —– khả năng suy nghĩchậm, phản ứng cũng chậm, không giống chúng ta có thể đồng thời làm tốt nhiều chuyện!
―Chị thấy cô ấy vừa không thể ra ngoài làm việc, lại phải dựa vào người khác chăm sóc, chịnghĩ xem, có người đàn ông nào có thể chịu được kiểu bạn gái phiền phức như vậy, cứ như làmang cả cái gánh nặng trên người; lại nhìn sếp chúng ta mà xem, sự nghiệp thành công, bềngoài lại đẹp trai, anh tuấn. Cũng chỉ có cô gái tài mạo song toàn giống như chị Kim Linhnhư vậy mới xứng, bằng không đứng chung một chỗ thật đúng là không hợp…Hàn Kim Linh trầm tư chốc lát rồi nói: ―Em gái này, chuyện như vậy không nên đi khắp nơinói với mọi người.Cô biết cô em này không có ác ý, chỉ là nhanh mồm nhanh miệng chút. Là người ruột đểngoài da, cho nên mới nghĩ cái gì thì nói cái đó. Nhưng những lời này nếu truyền tới taiđương sự, chắc chắn sẽ rất khó chịu.―Cái…này em đương nhiên biết, thẳng thắn mà nói, em cũng rất thích chị Uông, bởi vì chị ấycăn bản là người tốt lại vô tư, làm chị em, bạn bè em đều rất thích. Nhưng đối với em tự đáylòng cảm thấy chị ấy không xứng với sếp…Tiếng người càng lúc càng xa, càng lúc càng nhỏ, căn bản sau cửa lớn phía sau thông ra bữatiệc bên ngoài đang đóng kia, sẽ không ai thấy cũng như nghe được những tiếng thì thầm này.Lúc này, chưa đến 3 giây cửa phòng WC đột nhiên mở ra, xuất hiện một người khuôn mặt táinhợt chậm rãi đi ra.Bởi vì làn váy của bộ lễ phục quá dài, cho nên Uông Thiên Hồng phải mất nhiều thời gian đểchỉnh lại ở bên trong, cũng bởi vậy mà cô mới nghe thấy được mấy người bên ngoài đang nóichuyện với nhau.Thì ra cô không xứng với Cao Dương đến thế!Đây là sự thật, cô cũng chưa từng vọng tưởng là muốn làm bạn gái Cao Dương, nhưng tại saolúc này cô cảm giác được trái tim mình đang rất đau!Cao Dương cũng nhận thấy Uông Thiên Hồng từ sau khi trở về, cả người hình như có thayđổi. ―Em ở trong toilet có phải đã gặp phải người nào đó đúng không?Cô không yên lòng lắc đầu.Ánh mắt Cao Dương trầm xuống, thấy sắc mặt suy sụp của cô, một nụ cười cũng không có,nhất định là có vấn đề! ―Em mệt lắm hả? Chúng ta có thể về sớm một chút, chắc là em cũngđói bụng, để anh giúp em đi lấy chút bánh ngọt; nếu như em khát, anh giúp em đi lấy nướctrái cây, nước ngọt, em muốn dùng loại nào, nói cho anh biết là được rồi.Cao Dương thật sự đối xử với cô rất tốt!Nhưng trái tim cô cũng vì thế mà càng lúc càng đau, thật đáng ghét, cô rốt cuộc tại sao lạicảm thấy khó chịu như vậy chứ? Không thể làm bạn gái, cô có thể coi anh là anh trai, dù saocô trước giờ cũng đều coi anh là anh trai, không phải sao?―Thưa sếo, Trương tiên sinh muốn tìm anh tới uống một chén. Có tiếng đồng nghiệp gọi anh.Cao Dương không thèm để ý tới tiếng kêu phía sau, trong mắt anh lúc này cũng chỉ có cô gáibé nhỏ rõ ràng đang có tâm sự nhưng không chịu nói ra này.―Sếp à…
―Cao đại ca, anh đi với họ qua đó uống rượu nói chuyện đi. Tay cô nắm chặt vạt váy bênsườn, cười ảm đạm ―Em không biết uống rượu, có qua đó cũng không biết nói gì. Thôi thì cứở chỗ này ăn bánh ngọt chờ anh là được rồi, anh uống xong rồi quay lại.Con ngươi đen chăm chú nhìn cô, hơi có ý nhắc nhở, ―Được, anh sẽ trở lại ngay, em nhấtđịnh không được chạy lung tung.―Vâng. Uông Thiên Hồng cam đoan, nhưng đến khi thấy Cao Dương đi về phía đám nhânviên, thì không khỏi chú ý tới Hàn Kim Linh cũng đang ở đó.Cảm giác trong ngực càng lúc càng rõ ràng —– mỗi lần thấy Hàn Kim Linh và Cao Dươngđứng chung một chỗ thì cô lại thấy chói mắt và kích động muốn chạy trốn.Đúng như lời cô gái đó nói, hai người kia đứng cùng với nhau, trai tài gái sắc, thật sự là trờisinh một cặp, mà cô căn bản là không xứng đứng chắn ở giữa hai người.Không biết từ lúc nào ý muốn chiếm hữu Cao Dương của cô lại còn mạnh mẽ hơn cả tìnhcảm trước đó như thế này. Cái cảm giác muốn nhường Cao đại ca lại cho người khác làm chocô vừa nghĩ đến đã thấy tim mình rất đau!Hít một hơi thật sâu, cô ôm làn váy vội vã đi về hướng cửa lớn bên kia ——- cô muốn hít thởchút không khí trong lành bên ngoài, bằng không cô thực sự sợ mình lại không nhịn được đaulòng, đến lúc đó bật khóc thì thật thê thảm.Cao Dươ