
uổi của cô, thân là công chúa Mạnh gia, tổ chức tiệc sinh nhật là chuyện bình thường mỗi năm.
Người đàn ông nở nụ cười, nhéo mũi Mạnh Nhược Kiều. “Cũng không phải sinh nhật cháu, cậu tới làm cái gì?”
“Ai nha!” Mạnh Nhược Kiều kéo tay người đàn ông xuống, tiếp tục làm
nũng. “Theo giúp cháu cùng mẹ thôi! Hơn nữa mẹ gần đây thân thể không
tốt lắm, cậu không thăm mẹ sao?”
“Mẹ cháu chỉ cảm mạo thôi mà?” Người đàn ông nhíu mi.
“Ai bảo cậu không đến thăm mẹ, bệnh của mẹ đương nhiên sẽ không tốt.” Mạnh Nhược Kiều tức giận hừ với anh một tiếng.
“Nói bậy!” Người đàn ông nở nụ cười, tức giận gõ cái trán của cô một cái. “Ngày mai cậu sẽ đến, được chưa?”
“Thật nha!” Mạnh Nhược Kiều cười híp mắt. “Cháu sẽ bảo chị Lí chuẩn bị nhiều một chút, chúng ta cùng mẹ ăn bữa tối.”
Hàng năm sinh nhật Mạnh Uyển Lôi hoặc yến tiệc quan trọng khác, cô
cùng mẹ đều ngoan ngoãn đợi ở phía sau nhà, sẽ không chạy đến trước nhà
lớn.
Tình hình này người đàn ông cũng biết, con ngươi đen hơi trầm xuống,
nhưng cánh môi vẫn cười. “Được, cậu sẽ đến đúng giờ, vào đi thôi!”
“Dạ, bye bye cậu.” Mạnh Nhược Kiều vẫy tay, quay đầu nhìn về phía
Mạnh Uyển Lôi vẫn đứng một bên, cô khó hiểu gãi đầu, không hiểu vì sao
cô ấy không vào nhà mà vẫn đứng ở đây? Nhưng quên đi, đây không liên
quan đến chuyện của cô, cô nhún nhún vai, lễ phép mở miệng. “Chị, em đi
vào trước.”
Nói xong, cô cầm túi xách chạy vào nhà, muốn nhanh nói cho mẹ biết
cậu sẽ đến ăn bữa tối cùng họ, mẹ nghe được nhất định sẽ rất vui vẻ.
Người đàn ông bỏ tay vào trong túi, thấy Mạnh Nhược Kiều chạy vào
nhà, anh mới rời đi, mà ánh mắt từ đầu đến cuối cũng chưa dừng ở trên
người Mạnh Uyển Lôi. Mạnh Uyển Lôi cũng không gọi anh lại, vẻ mặt lãnh
đạm thấy anh đi xa, cô cũng xoay người đi vào trong phòng, lên lầu, chợt nghe thấy tiếng của mẹ kế. “Thật sao? A Dịch ngày mai sẽ đến?”
Cô dừng bước, im lặng đứng phía sau cửa.
“Thật ạ, cậu đồng ý với con, ngày mai sẽ đến cùng chúng ta ăn bữa tối.” Mạnh Nhược Kiều nói, cũng nghe ra được cô đang vui vẻ.
“Khụ…… Mẹ muốn chuẩn bị trước một chút, ngày mai nấu gì đó cậu con thích ăn…… Khụ khụ……”
“Mẹ, mẹ đừng vội! Bệnh của mẹ còn chưa khỏi làm sao có thể nấu cái gì? Để cho chị Lý chuẩn bị là được rồi!”
“Nhưng là…… Khụ khụ khụ……”
“Mẹ uống nước trước đi…… Mẹ phải giữ gìn thân thể mình trước! Về sau
còn sợ không có cơ hội nấu ăn cho cậu sao? Hừ! Mẹ có cậu liền quên Kiều
Kiều!”
“Thì sao? Con ghen với cậu con nha!”
“Đương nhiên……”
Mạnh Uyển Lôi cụp mắt, nghe đối thoại ấm áp trong phòng, gần đây thân thể mẹ kế càng lúc càng không tốt, cô biết mẹ kế vốn sức khỏe kém, thời gian này lại thường sinh bệnh, cơ hồ mỗi ngày đều nằm trên giường tĩnh
dưỡng. Cha cũng thực lo lắng, mỗi ngày về nhà liền coi chừng mẹ kế, từ
khi có mẹ kế, cha rất ít có tin đồn tình cảm, nhìn ra được ông ấy thật
sự yêu bà. Mà Kiều Kiều cũng luôn dính ở một bên, một nhà ba người cùng
một chỗ, không khí vui vẻ ngọt ngào tựa như người một nhà, mà cô, đứng ở bên ngoài gia đình hạnh phúc.
Về phần mẹ cô, căn bản rất ít về cái nhà này, cô biết mẹ ở bên ngoài
cũng có người đàn ông khác, hơn nữa cảm tình cũng không tệ lắm.
Trước kia cô không hiểu, vì sao cha mẹ rõ ràng trong lòng có người
khác, lại vẫn kết hôn, bình thường đều giống người lạ không cùng xuất
hiện, nhưng đến ngày quan trọng, lại sẽ ở trước mặt người khác sắm vai
vợ chồng tình cảm tốt đẹp.
Không thích, vì sao phải cùng một chỗ?
Khi trưởng thành, cô mới biết được rất nhiều việc không phải chính
mình có thể lựa chọn, nhất là người giống như bọn họ, chính sách hôn
nhân là tập mãi thành thói quen.
Cô nghĩ, mình một ngày nào đó cũng sẽ như vậy à? Có chồng, nhưng ở bên ngoài cũng có thể bao dưỡng nam nhân khác.
Đột nhiên, một người đàn ông xuất hiện trong đầu.
Cô giật mình, xoay người rời đi, đi vào phòng mình. Ném túi sách lên
ghế, cô vươn tay cởi bỏ dây áo, cởi được một nửa, liền nhịn không được
nở nụ cười. Người đàn ông kia, cô không nghĩ anh ta sẽ bị người khác bao dưỡng, hơn nữa anh ta ghét người nhà họ Mạnh.
“Nghiêm Quân Dịch.” Cô thì thầm, gọi tên người đàn ông đó. Năm đó, cô kinh hồn táng đảm (kinh hãi run sợ), sợ thiếu niên kia sẽ đem tất cả
nói ra, nhưng không có, anh ta cái gì cũng chưa nói.
Mà Kiều Kiều sớm bị dọa ngây người, căn bản không thể hồi tưởng mọi
chuyện trải qua, người lớn chỉ có thể dụng ý ngoại giải thích, mà cô
cũng âm thầm nhẹ nhàng thở ra.
Sau đó, cô mới biết thiếu niên kia là em trai mẹ kế, lại chỉ lớn hơn cô năm tuổi, anh rất ghét Mạnh gia, nhất là cha cô.
Nghe nói là bởi vì cha, mẹ kế bị trục xuất khỏi nhà, dù cha mẹ không tha thứ, nhưng mẹ kế vẫn cam tâm ở bên cạnh cha.
Ngày nào đó năm năm trước, bởi vì sinh nhật Kiều Kiều, cho nên lần
đầu tiên anh bước vào Mạnh gia, ai biết lại khéo đến vậy, để anh nhìn
thấy mọi chuyện.
Khi biết được đó là em trai của mẹ kế, cô không khỏi kinh ngạc, cô
nghĩ anh ta ghét cha, cũng nhìn ra được anh ta đối với cô không có hảo
cảm. Nhưng là, anh không nói gì cả.
Năm năm qua đi, anh ngẫu nhiên đến Mạnh gia, thường xuyên nhất chín