
Dung Ân kéo lại chăn một lần nữa.
“Câm miệng” Khẩu khí Nam Dạ Tước trào lên sự nóng giận sôi sục,
thuốc này vốn dĩ để phòng bị nên anh chỉ vứt xó, bằng sự thuần thục của
chính mình, anh tự nhiên sẽ có cách câu dẫn, không cần dùng đến thứ
thuốc này. Nếu dùng quá liều, thân thể người phụ nữ chắc chắn sẽ không
thể chịu được, dễ dàng giúp anh cảm thấy thỏa thuê, thật không nghĩ, sẽ
có ngày phải dùng đến.
Hất tung chăn trên người cô, Nam Dạ Tước đã không còn đủ kiên nhẫn!
Phản ứng của cô, quả nhiên như anh mong đợi, không quá thanh thuần, càng không cứng ngắc.
Biểu cảm kiều diễm, Dung Ân nằm trên giường, hai chân gắt gao
khép chặt, cảm giác khó chịu trong người vẫn chưa vơi bớt, phía sau
lưng, kề sát là lồng ngực vẫn đang phập phồng tràn đầy dư vị của người
đàn ông. Nam Dạ Tước lướt bàn tay xuống dưới rồi dừng lại trên bụng Dung Ân, cằm khẽ cọ sát hõm gáy cô.
Thể lực không thể so với
Nam Dạ Tước, Dung Ân muốn ngủ thêm, đẩy cánh tay người đàn ông, cô mở
miệng, “Như vậy, hoàn nợ rồi chứ?”
Hơi thở của Nam Dạ Tước thoang thoảng quấn quýt bên tai cô, ngón
tay theo thói quen quấn lấy những sợi tóc vương trên thân thể anh của
cô, “Hoàn nợ? À….”
Cô cuộn tròn hai vai, người đàn ông vươn tay
vặn người cô đối diện với chình mình, “Ân Ân, một đêm của em đang giá
như vậy sao? Giao dịch lần này, chẳng phải tôi đã chịu thiệt sao”.
Cuộc nói chuyện, là chính cô tự chuốc lấy, Dung Ân hối hận đã mở
lời. Cô buông hạ tầm mắt xoay người, lại bị Nam Dạ Tước kìm chặt bả vai
không thể cử động, “Nếu vậy, khi nào mẹ em bình phục, em cũng sẽ rời xa
tôi?”
Nỗi đau đớn của người khác, nhưng lại cái cớ trao đổi của người
kia, tâm tư Dung Ân nhuốm đầy bi thương, kéo bàn tay anh, xoay người,
đem khuôn mặt vùi vào trong chăn, che giấu sự tủi hờn trào dâng, “Tốt
thôi, nếu đã chán, tôi có thể sẽ buông tha em sớm hơn?”
Lúc sủng nịnh, xem trọng như châu báu, chơi đùa đã chán, ruồng rẫy tệ hại.
“Chuyện này em không cần lo lắng”, Nam Dạ Tước khom người, lời
nói buông hạ khe khẽ bên tai Dung Ân, “Chơi đùa đã chán, tôi còn giữ em
làm gì?”
Bàn tay quyến luyến để lại chỗ cũ, Dung Ân kéo ra, liền bị anh
đẩy lại, “Chỗ này cũng không phải tôi chưa từng động qua? Lúc này mới
phản kháng, có phải quá muộn rồi không?”
Dung Ân cánh tay vô lực buông hạ, quả thật, đã muộn.
“Em muốn ngủ lắm sao?”
Dung Ân thật sự rất mệt, cô gật đầu, “Ừ”
“Vậy ngủ đi, tôi tự mình làm” Người đàn ông nói là làm, thân thể bắt đầu rạo rực.
Cửa phòng ngủ không đóng, đây là nhà anh, anh không hề cố
kỵ. Dung Ân bị anh vặn mình nằm ngửa, người đàn ông đè lên trên. Cô
liền trông thấy một bóng đen thấp thoáng ở cửa. Ngay sau đó, cánh cửa bị đẩy ra, bóng đen trước mặt cũng nhào tới, “Tước, SURPRISE!” (bất ngờ)
Trên giường lớn rộng rãi lõm xuống, Dung Ân vội vàng kéo ga
trải giường che đậy tấm thân đang không mang lấy một mảnh vải. Nam Dạ
Tước mở đèn đầu giường, Dung Ân xuyên qua góc chăn nhìn lại, chỉ
thấy một người phụ nữ thân thể trống trơn, chỉ để chừa quần áo
trong, nhìn thấy Dung Ân ở phía sau, mắt đối phương nheo lại ngạc
nhiên.
“Kháo….” Nam Dạ Tước vẫn đang khỏa thân, Dung Ân chỉ chú ý che khuất chính mình, “Cô là ai!”
Người phụ nữ ủy khuất cong môi, nửa người trên soi rọi dưới ngọn đèn lại càng trắng nõn mê người, “Tước, mới hai tháng không gặp mà anh
đã quên mất em rồi sao?”
“Cô vào bằng cách nào?” Nam Dạ Tước thái độ ảo não, người phụ nữ
nghe lời, cầm chìa khóa vẫy vẫy, “Người ta sợ anh một mình cô đơn, nên
mới đánh thêm này” Tầm mắt người phụ nữ rơi vào khuôn mặt Dung Ân, không chút ngượng ngùng, trái lại vô tư bước đến bên cạnh Nam Dạ Tước, hai
tay choàng lên ôm lấy cổ anh, “Tước…..để em ở lại cùng anh đi”
Dung Ân chợt cảm thấy buồn nôn, trông thấy tầm mắt người đàn ông
hướng về chính mình, khóe miệng ý tứ dường như đang dò hỏi. Cô thật sự
đã kiệt sức, thuận theo tình thình, cô kéo chăn đứng lên, “Tôi sang
phòng bên cạnh”.
Nam Dạ Tước sắc mặt thâm sâu, người phụ nữ bên cạnh vẫn quấn lấy
như tám xúc tu bạch tuộc, như hận không thể ngay lập tức bổ nhào. Bàn
chân Dung Ân bước trên nền nhà hoa văn không đồng đều, cảm giác toàn
thân đau nhức không dứt, cô vẫn chỉ có thể duy trì bước chân hướng về
phía cửa.
“Đứng lại”. Từ phía sau truyền đến tiếng ra lệnh, không giống như Nam Dạ Tước đang đùa cợt, trái lại có chút âm lãnh.
Cô dừng bước, nghe được tiếng sột soạt, Nam Dạ Tước đang mặc lại
áo choàng, cũng không nhìn lên, chỉ nằm trên giường, “Ân Ân, người quyết định là tôi, lần sau, không cho phép em tùy tiện hành động!”
Người đàn ông lúc này, tâm tình bất ổn thất thường. Cái anh muốn
là hoàn toàn nghe lời, vậy mà có người phụ nữ tự tiện thay anh quyết
định.
Dung Ân đứng yên tại chỗ, nhiệt độ trong phòng đột nhiên trở nên
lạnh lẽo lạ thường, sống lưng cô cứng nhắc, đi không được, ở lại cũng
không xong. Người phụ nữ đến bên cạnh Nam Dạ Tước, chưa kịp nằm xuống,
đã bị người đàn ông không chút thương tiếc đẩy ra khỏi giường.
“Chìa khóa của tôi cô lại dám đánh