
kích động mạnh,
xem ra, phải mau chóng tìm cho mẹ một bệnh viện tốt.
Tiền của Diêm Việt, cô sẽ không nhận dù chỉ một xu, loại bố thí như vậy, cô không cần!
Đem bó hoa Lý Hủy mang đến cắm vào lọ, Dung Ân thất thần suy nghĩ, tâm tưởng như đang bay bổng phiêu diêu.
Nghĩ tới nghĩ lui, nhưng rốt cuộc vẫn không nghĩ ra hai người,
cuối cùng phải đi đến kết cục như ngày hôm nay, cô đã từng vì tiền chịu
khuất phục, mà anh, không tiếc thương vạch trần vết sẹo vốn đã sâu hoắm
của cô, đem thương tổn cô chôn chặt dưới đáy lòng một lần nữa khơi lên.
Đêm đã khuya, bên trong phòng bệnh cô tịch đến im ắng. Mẹ Dung
đã ngủ say, Dung Ân ghé vào giường bệnh, mái tóc buông xõa che khuất khuôn mặt u sầu bi thương, làm sao cũng không thể ngủ được.
Tiền viện phí sau này, thêm vào việc mẹ Dung bị trúng gió
nghiêm trọng đã đem cuộc sống của cô một lần nữa bị đẩy vào thảm cảnh
không lối thoát. Cô trằn trọc suy nghĩ miên man, chẳng biết đã ngủ
thiếp đi lúc nào. Đêm đó, cô mơ tới được làm cô dâu của Diêm Việt.
Lúc tỉnh lại, nước mắt đã đẫm nhòa khuôn mặt .
Sáng
sớm, ánh dương chiếu rọi lấp lánh, xuyên thấu qua khe cửa tiến vào bên trong phòng bệnh. Dung Ân kiểm tra nước, rồi mới lau mặt cho mẹ
cô. Cánh cửa phòng bệnh mở ra, bước vào là một vị bác sỹ ôn hòa và vài phụ tá.
“Bệnh viện bên đó đã có giường trống, ngày hôm nay cô có thể chuyển mẹ sang bên đó”.
“Thật sao?” Dung Ân vơi bớt nỗi ưu phiền, khuôn mặt ánh lên vẻ rạng rỡ tươi cười.
Phụ tá chủ động đỡ mẹ Dung dậy, Dung Ân mất tự nhiên đứng ở giữa, “Thế nhưng thủ tục bên đó, còn tiền viện phí nữa….”
“Không cần lo lắng, đều đã làm xong cả”
Làm xong?
Dung Ân ngơ ngác, nhấn điện thoại gọi về công
ty xin nghỉ. Trong lòng thấp thỏm bất an ngồi trên xe đi đến bệnh viện
phục hồi chức năng. Ở đây không gian thanh tĩnh vắng vẻ, môi trường
cũng rất trong lành, thoáng đãng, quan trọng nhất là công nghệ chữa trị
vô cùng tiên tiến, được xem là bảo vật của thành phố Bạch Sa.
Bãi đỗ xe rộng lớn, một chiếc xe Bugatti ngang nhiên chiếm dụng
không gian. Khi Dung Ân nhìn thấy, mọi thắc mắc cũng tỏ tường ngay tức
khắc.
Đó là xe của Nam Dạ Tước, ở thành phố này cũng chỉ có duy nhất một chiếc
Bước chân chững lại do dự, cuối cùng vẫn phải bước vào vũng lầy tội lỗi.
Phụ tá đẩy xe cứu thương đưa mẹ Dung đi trước. Dung Ân xuống xe
vẫn đứng nguyên tại chỗ. Cô biết rất rõ, đã đi đến nước này, cái
giá phải trả là bao nhiêu.
Bầu trời quang đãng, viện trưởng đích thân ra đón bệnh nhân.
Người đàn ông bắt tay Nam Dạ Tước. Hai người đứng lại ở cổng, một
chai rượu vang đỏ thượng hạng trao tay.
Dung Ân vẫn đứng yên, dưới chân nặng nề như đeo chì, không
thể cử động. Cô nhìn Nam Dạ Tước bước xuống thềm đá. Cô do dự
chững bước, nhưng rồi cũng miễn cưỡng tiến vềphía trước.
Hình bóng hai người giao hòa lẫn nhau, Dung Ân vẫn duy trì buông hạ tầm mắt, “Cám ơn”.
Trước mặt đột nhiên có vật gì đó xoay xoay chói mắt. Cô
ngẩng đầu, ngay trước mặt hiện lên là một chiếc chìa khóa và nụ
cười quyến rũ của người đàn ông. Dung Ân hai mắt trợn tròn, Nam Dạ
Tước nhận thấy cô sắc mặt khó coi, nói thêm, “Đây là chìa khóa
Ngự Cảnh Uyển của tôi”.
Mẹ Dung đã được đẩy vào trong bệnh viện. Không cần nói rõ
ràng, Dung Ân đã biết đây là điều kiện trao đổi. Đi một vòng tròn
luẩn quẩn, rốt cuộc, lại trở về điểm bắt đầu?
Cho dù có Diêm Việt ở bên cạnh thì sao? Cô vẫn cô độc một mình.
Cô vươn tay lấy chìa khóa, Nam Dạ Tước thừa cơ cầm lấy tay cô, thoải mái
vuốt ve, đùa nghịch những ngón tay thon mềm, “Buổi tối, tôi chờ em”.
Lách người qua bả vai tráng kiện, cô không do dự đi thẳng. Viện trưởng vốn
định đến đại sảnh tìm gặp, nhìn thấy hai người đag nói chuyện nên không
tiện làm phiền, ngay khi nhìn thấy cô đi qua liền cất tiếng gọi, “Cô là
Dung Ân phải không?”
Cô khẽ nhếch khóe miệng vốn đã đông cứng, nắm lấy chìa khóa trong lòng bàn tay. Vật kim loại tựa như đang xuyên thấu qua da thịt, gây cảm giác đau đớn tê dại tận sâu cõi lòng, “Vâng, đúng vậy”.
“Chào cô”, người đàn ông hòa nhã vươn tay, “Tôi là viện trưởng”.
Dung Ân bắt tay, theo viện trưởng đi vào bệnh viện, phòng bệnh
của mẹ cô ở ngay tầng trệt, bên trong được trang bị rất nhiều thiết bị
tiên tiến, đồ đạc bày biện lịch sự, trang nhã, nhìn qua chắc hẳn sẽ
không tránh tưởng nhầm là phòng ngủ thông thường, không gian ấm áp,
thoáng đãng, hoàn toàn không có cảm giác như đang ở bệnh viện.
“Đây là do tổng giám đốc Nam đặc biệt chuẩn bị tối qua”.
Dung Ân mắt nhìn bốn phía, tối qua?
Tin tức, với anh ta, quả thật rất nhanh nhạy.
Phòng bệnh liên tục có hai y tá thay phiên nhau túc trực, giúp đỡ mẹ cô vặn mình và hằng ngày xoa bóp cho bà. Dung Ân ở lại bệnh viện đến chạng vạng tối mới quyết định đi về, “Mẹ, con về nhà chuẩn bị vài thứ, ở đây có y tá ở lại cùng mẹ, sáng mai con lại tới”.
Mẹ Dung đã
không còn như trước chịu đả kích mạnh, biến cố đến quá nhanh, cô cũng
chỉ có thể thuận theo mà xoay xở. Dung Ân nhìn thấy m