Ám Dục

Ám Dục

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325644

Bình chọn: 9.5.00/10/564 lượt.

chén, đối với Dung Ân, anh đã không còn

phân biệt rốt cuộc là yêu hay hận? Chỉ biết rõ một điều, cô là người phụ nữ duy nhất anh từng động tâm….

Bầu không khí ngày một náo

nhiệt ồn ã, nhưng tốp người tụm năm tụm ba chạm cốc, cụng ly rôm rả,

dưới ánh đèn màu chập chờn hỗn loạn, đã bắt đầu bày ra những màn phô bày tình cảm quá giới hạn, Nam Dạ Tước dường như rất hưởng thụ bầu không

khí, anh ghé sát vào tai Dung Ân, thanh âm vấn vít bên vành tai cô khẽ

khàng, “Ngoan….” Dung Ân chưa kịp phản ứng, người đàn ông đã dùng sức

đẩy cô ngã vào ghế sô pha, anh quăng ly rượu trong tay, bàn tay theo

đuôi áo của cô từ từ tiến vào, Dung Ân thất kinh, nhưng nhìn ra không

xa, đập vào mắt là một màn tương tự.

Chỉ mình Diêm Việt, an tĩnh ngồi ở góc, đôi mắt màu nâu phảng phất sự cô đơn không nói thành lời,

anh nhìn Dung Ân, rất lặng lẽ, rất trầm ổn.

Lồng ngực trào dâng

cảm xác chua xót đến đắng nghẹn, cô cố gắng nín nhịn, nuốt nước mắt để

bản thân phải kiên cường, Dung Ân không phân biệt được, rốt cuộc cô đau

lòng vì hành vi ngang ngược của Nam Dạ Tước, hay vì thái độ thờ ơ của

Diêm Việt.

Nam Dạ Tước cuộn lại một góc áo của cô, cứ như vậy

vén lên, Dung Ân cảm giác từ bụng truyền lên cảm giác lành lạnh, cô vội

vàng thét lên kinh hãi, khủy tay dùng sức đẩy Nam Dạ Tước. Người đàn ông không nghĩ cô có thể dùng lực mạnh tới vậy, ngay lập tức lảo đảo, thiếu chút nữa ngã quỵ.

Tiếng trêu đùa bắt đầu mờ mịt. Sự nặng nề dần khỏa lấp, vài người trước đó vẫn hay bỡn cợt cũng thu hồi vẻ mặt hào

hứng, đứng lặng thinh bên cạnh người phụ nữ đi cùng, ai nấy cũng đều

nghĩ, Dung Ân đã dẫm phải đuôi cọp.

Tự mình kéo lại vạt áo, lúc này, Dung Ân mới nhận thức được sự nguy hiểm.

Nam Dạ Tước một chân quỳ trên ghế sô pha, mái tóc ngắn lòa xòa che đi biểu

cảm khó đoán trên gương mặt, anh ta đột nhiên lảo đảo về phía bàn rượu,

ngón tay chỉ vào Dung Ân, “Mẹ khiếp, một con điếm mà không biết chơi

sao!”

Xung quanh tức thì im phăng phắc, ngay cả hệ thống sưởi ấm dường như cũng mất tác dụng, không khí lạnh đến thấu xương thấu tủy, ai nấy cũng đều không rét mà run.

Dung Ân nắm chặt cổ áo, khó khăn đứng lên, tóc đã lộn xộn lung tung, sắc mặt trắng bệch, toan đứng dậy,

mới phát hiện, chân Nam Dạ Tước đặt giữa hai chân cô, cô ngẩng đầu, mặc

dù sắc mặt khó coi, nhưng lại quật cường hơn bao giờ hết, “Tôi không

nghĩ đến loại tình huống này, đã khiến anh mất hứng, tôi đi.”

“Còn muốn chạy?” Nam Dạ Tước một tay chặn lại bả vai Dung Ân, đem cô đẩy lại ghế, trên tay cầm lấy ly rượu, sau khi thả lỏng tay, nghiêng ly, chất

lỏng theo cổ áo Dung Ân chảy vào trong, “Cô cho rằng cô lúc này và trước kia giống nhau sao? Đã vào tay của tôi, còn giả bộ thanh cao? Dung Ân,

tôi muốn thương hại cô thì có thể sủng bằng trời, tôi đã không còn hứng

thú, cô cũng chỉ là một con điếm bán thân, không hơn không kém, so với

mấy người kia, có gì khác nhau?” Ngón tay thon dài của người đàn ông chỉ về phía những người phụ nữ đang ngồi bồi rượu, “Có chăng, chỉ là vấn đề giá cả cao thấp mà thôi”. Rõ ràng, nhường lại lựa chọn cho cô, nhưng quyền lựa chọn, chưa bao giờ nằm trong tay cô.

———

Chất lỏng lạnh ngắt trút xuống, cảm giác lạnh lẽo bao trùm, thẩm thấu đến tận xương tủy.

Có người ngoảnh mặt làm ngơ, có người lại tiếp tục giỡn cợt, nhưng Dung Ân chỉ cảm thấy trống rỗng, trống rỗng thật tâm, thậm chí khóc cũng không

nổi.

Nam Dạ Tước hạ tầm mắt, từ trên cao nhìn xuống, đầu gối đặt giữa hai chân cô cũng nhấc lên, lời nói ra, dường như có phần hối hận,

một khi con người đã tức giận đỉnh điểm, mọi hành động đều như phản xạ

vô điều kiện, không qua tới đại não mà lọc bỏ, rơi vào trạng thái mất đi lý trí.

Thế nhưng, nói là như vậy, cô cũng không hề dè chừng, nên rốt cuộc vẫn nên nhận sự dạy dỗ.

Đám người lại tiếp tục vui đùa, hư hư ảo ảo, những tràng cười chòng ghẹo

dần khỏa lấp sự yên tĩnh như tử địa trước đó, rượu vang đỏ thẩm thấu vào cổ áo, dần một hiện rõ hơn màu sắc, kéo lại cổ áo len trắng in hình hoa hồng, ngăn chặn cảm giác lạnh buốt dần xâm chiếm từ bụng.

Dung Ân di chuyển thân trên, khuôn mặt biểu cảm cứng ngắc như tượng gỗ, cô đứng lên, rất nhanh đã ra đến cửa.

Trước gương lớn, cô xả nước vào bồn rửa mặt, sau đó, đem khuôn mặt mình ngâm

trong nước lạnh, cảm giác hít thở ngày một khó khăn, tựa như sắp phải

đối mặt với tử thần, Dung Ân đột ngột ngẩng đầu, có thể sống, tại sao

không thể chết?

Lấy khăn lau khô mặt, ngay khi nhìn vào gương, cô lại trông thấy Diêm Việt đã đứng phía sau từ lúc nào.

Hai người đối diện nhau qua sự phản chiếu, Dung Ân dần thu hồi tầm mắt, sau khi đã lau sạch nước, đi ra ngoài.

“Ân Ân”

Cô thật sự rất căm ghét sự nhẹ dạ của chính mình, Dung Ân đi tới cửa, bước chân dừng lại, Diêm Việt đưa lưng về phía cô, thanh âm mang theo sự thê lương úa tàn của mùa thu, “Vì sao phải như vậy?”

Dung Ân một

tay bám vào khung cửa, “Anh còn nhớ hẹn ước giữa chúng ta không? Tình

yêu của chúng ta sẽ trường tồn tựa như hoa oải hương?” (Hết Chap này,

mình có viết một bài viết nói về hoa oải hương cho mọi người hiểu rõ hơn về lo


XtGem Forum catalog