
gái kia thực sự quá nhiệt tình,
Dung Ân chỉ đành ngoài mặt ứng phó, nhẹ nhàng từ chối.
Tuỳ theo số trời mà sống, có đôi khi, thật rất nhanh.
Công ty cùng Tước Thức hợp tác, dự án đầu tiên hiệu quả và lợi ích không
tồi, Dung Ân hôm nay đi làm ôm theo Dạ Dạ, con chó nhỏ kia cũng đã hơn
một tuổi, mặc áo liền váy màu hồng phấn , cực kỳ đáng yêu.
“Ưm.. Dạ Dạ, Dạ Dạ à ” Lý Hủy cực kỳ thích, ” Đến đây chị ôm cái nào, hôm nay sao lại đem nó đến công ty?”
Mẹ mình trong chung cư tổ chức hoạt động gì đấy, Bác Lưu và mọi người mang bà đi ra ngoài, không ai chăm sóc Dạ Dạ ” Dung Ân đem thức ăn cho chó
đặt ở trên bàn.
” Này, nhóc con này cũng xa xỉ quá đó” Lý Hủy sờ đến sợi dây chuyền trên cổ nó ” Bạch kim à. Bây giờ đối với chó cũng
không giống như trước kia.”
Dây chuyền kia là Nam Dạ Tước tặng
cho cô, Dung Ân cũng nghĩ tới đem tháo nó xuống, nhưng cô lại cảm giác,
nếu gỡ nó xuống giống như thiếu thứ gì “Cậu thích như vậy, đợi sau này
Dạ Dạ sinh bảo bối, tặng cậu một con.”
” Được, hứa rồi nha.”
Vốn là Dung Ân định tan việc sẽ trở về, nhưng ông chủ tự mình tuyên bố, nói Tước Thức vì các cô mấy ngày này cố gắng hợp tác nên khao, muốn mời mọi người trong công ty đi Nữ Sắc, cô vừa muốn từ chối, ông chủ liền quét
mắt tới, ” Ai cũng không được phép vắng mặt, cơ hội ngàn năm có một,
đừng không thức thời.”
Lời nói trong miệng Dung Ân vòng vo vài vòng rồi nói, ” Ông chủ, nhưng hôm nay tôi còn mang theo chó nữa. “
” Đơn giản như vậy, đem ôm chó đi cùng, không ai quy định không thể mang chó đi vào.”
Dung Ân cùng Lý Hủy nhìn nhau một cái, ai nấy đều thấy được tâm tình ông chủ hôm nay rất tốt, nhìn khuôn mặt đen thui đó, bởi vì cười mà ngũ quan
chen lấn nhau (xấu thế nhỉ, không bù cho Anh Tước nhà ta, há há) ” Mau
thu dọn một chút, kêu xe đến.” không ai dám làm ông ta mất hứng, bằng
không cuộc sống sau này nhất định khổ sở.
Dung Ân bất đắc dĩ,
vẫn chỉ có thể ôm Dạ Dạ cùng đi, may mà con chó nhỏ trên đường cũng thật biết điều, gục ở trong ngực cô cũng không làm ầm ĩ.
Taxi dừng
lại ở cửa Nữ Sắc, so với Cám Dỗ, nhân tài mới xuất hiện này còn lộ ra vẻ xa hoa cùng tinh tế hơn, nơi này so với lúc trước lớn gấp đôi. Đèn neon lấp lánh bao phủ khắp nơi, ” Nữ Sắc” hai chữ lớn cũng đủ chiếu sáng cả
con đường, đứng trước lối vào của nơi sa đọa này, bóng người cũng giống
như là một ánh sáng nhỏ bé.
Người ra ra vào vào, khuôn mặt mỗi
người cũng không giống nhau. Các đồng nghiệp tranh nhau đi vào, chỉ có
Dung Ân ôm Dạ Dạ đứng ở cửa, hai mắt cô như đeo chì, làm sao cũng không
nâng lên nổi. Dung Ân đi qua sảnh chính của Nữ Sắc, cái cổng to lớn kia
giống như cái miệng khổng lồ đầy máu há ra, tim cô đập mạnh, loạn nhịp
bất an, cảm giác từng bước mình bước đi giống như quan quẩn ở cửa thia
đường cùng miệng địa ngục.
” Ân Ân, sao còn thất thần ở đây” Lý
Hủy đi vào trước một bước lại quay trở ra, kéo cánh tay Dung Ân dắt cô
đi vào, con chó nhỏ mở to đôi mắt đen bóng, chân trước bất an ở trước
ngực cấu mấy cái.
Bên trong Nữ Sắc gần như bố trí cũng thay đổi, hẳn là mời thiết kế đặc biệt, bên trong rộng rãi giống như là đi vào mê cung, lên đến lầu hai, dưới lòng bàn chân không phải là sàn nhà bằng
gạch, mà là một chất liệu thủy tinh đặc biệt, có thể thấy đầu người đi
chuyển ở phía dưới. Dung Ân cùng Lý Hủy đi theo ông chủ đi tới khúc
quanh, chỗ này là phòng Vip số 1, sa hoa nhất Nữ Sắc.
Lúc đi vào, ngoài người của công ty, lại cũng chỉ có một mình Duật Tôn.
Ông chủ ân cần mời rượu, người phục vụ vẫn duy trì quy củ ban đầu của Cám Dỗ, khi rót rượu đều hai chân quỳ gối trên mặt thảm.
Dung Ân nhìn quanh bốn phía, trong phòng Vip số 1, cũng không thay đổi quá
nhiều, ánh mắt cô rơi vào trên bàn trà, không khỏi nhớ đến Tư Cần.
“Cô dường như rất quen thuộc nơi này?”
Dung Ân đang xuất thần, hoàn toàn không nghe được giọng nói, Lý Hủy biết
liền đụng cánh tay của cô, cô mới phản ứng lại, ” Cái gì?”
“Tôi
nói…” Duật Tôn nhận lấy ly rượu trong tay, ly rượu trong suốt đặt giữa
môi mỏng của anh, người đàn ông nhấp nhẹ một chút rượu, cánh môi còn
vươn lại một chút rượu sáng bóng “Cô trước kia đã tới đây sao?”
“Đúng, trước kia chúng tôi là nhân viên của Tước Thức, ông chủ của chúng tôi
thường xuyên tổ chức chút ít hoạt động ở đây…” Lý Hủy nhìn qua sắc mặt
cô có chút không tốt, liền thốt lên nói.
Người đàn ông gật đầu, “Thì ra lúc trước các cô là nhân viên của Tước Thức, vậy tại sao đi?”
“Bởi vì..” Lý Hủy giọng nhỏ lại.. ” Giám đốc của chúng tôi qua đời.”
“Ai nói hắn đã chết?” chân mày người đàn ông khẽ nhíu lại, khóe miệng cong lên, bộ dạng bất cần đời.
” Hả?” Lý Hủy giật mình, ngay cả Dung Ân nhịp tim cũng theo đó mà đập kịch liệt, ” Anh ấy không chết sao?”
Trong mắt Duật Tôn có thâm ý, con ngươi chăm chú nhìn vào gương mặt Dung Ân,
bên trong phòng bởi vì lời nói của người đàn ông mà tràn đầy yên tĩnh
cùng quỷ dị, hai tay Dung Ân đặt trên đầu gối không khỏi nắm chặt, ánh
mắt phát sáng, dường như đang mong chờ điều gì đó. Người đàn ông khẽ
động khoé miệng, thả chén rượu lên bàn, “Không phải là không tìm đư