
p dồn dập.
” Ân Ân, em yêu tôi không? Có một chút nào không?”
Nam Dạ Tước cảm giác mình thật tự chuốc họa vào thân, biết rất rõ ràng là
như thế nào đáp án, nhất định muốn hỏi, một mực muốn vạch trần vết sẹo
ra phơi trước mặt người khác, lại để cho Dung Ân hung hăng xát một nắm
muối lên.
Dung Ân không trả lời, cô thật cảm giác cả người vô
lực, hai tay buông thỏng bên người không thể tự chủ xuyên qua lưng Nam
Dạ Tước,rơi vào trên bả vai anh
Thân thể của cô đã mất đi khống
chế, cô cũng không biết là thân thể phản bội tâm, hay là tâm phản bội
động tác theo bản năng của mình.
Cảm giác được cô đáp lại, sắc
mặt Nam Dạ Tước trong nháy mắt hiện lên mừng rỡ, tròng mắt anh sáng lên, càng dùng sức ôm chặt Dung Ân.
Anh không yêu thì thôi, một khi yêu, lại có điệu bộ hèn mọn như vậy.
Tình yêu của anh làm người ta hít thở không thông, thậm chí là tàn nhẫn cùng cực đoan, vì Dung Ân, anh thật có thể giết người, thật sự.
“Ân Ân, nếu như em có yêu tôi dù chỉ một chút, ta cũng sẽ không đối xử với em như vậy.”
Hai người rõ ràng ôm nhau, nhưng lại cảm giác đối phương đâm đang đâm vào
tim mình rất đau rất đau, chẳng lẽ bọn họ thật sự là hai con nhím sao?
Tổn thương chạm vào da thịt, đổ máu, để lại trăm ngàn vết thương lở loét.
Dung Ân để tay lên ngực tự vấn lòng, cô yêu không, có một chút nào không?
Cô đã nói, lòng của cô đã từng ấm áp qua, thật sự có.
Chuyện Diêm Việt, cô không dám nói, một chữ cũng không dám tiết lộ, sự điên
cuồng của Nam Dạ Tước cô không phải là không thấy qua, mặc dù cô biết,
không được bao lâu chính anh có thể điều tra ra, nhưng Dung Ân vẫn không dám nói.
“Anh muốn để cho tôi yêu anh, liền dùng đến phương
thức này sao? ” Dung Ân khẽ đẩy anh ra, cô đi một bước, cái dây xích
bạch kim kia sẽ phát ra âm thanh kéo lê trên mặt, khuất nhục mà bi
thương.
“Tôi không có biện pháp khác, tôi không thể lại để cho em đến bên cạnh hắn, một bước cũng không thể. . .”
“Cho nên, anh liền định nhốt tôi lại như vậy cả đời sao?”
“Nhốt đến khi em quên được hắn, ở lại bên cạnh tôi mới thôi. . .”
Dung Ân đi tới cửa sổ sát đất, rèm cửa sổ đã được kéo qua một bên, cô đứng ở phía sau, thật giống như là đặt mình trong bóng tối vô biên vô hạn,
“Anh rõ ràng cũng biết tôi không quên được Diêm Việt .”
“Ân Ân,
em nhất định muốn chọc tôi điên lên sao? ” Nam Dạ Tước đi tới phía sau
Dung Ân, hai tay xuyên qua hông của cô rơi vào trên bụng, “Chúng ta
giống như lúc trước yên lặng như vậy, thật tốt?”
Nam Dạ Tước
hiểu rõ, bọn họ không thể trở về lúc đó, ban đầu Dung Ân đã hết hi vọng
với Diêm Việt, không giống như bây giờ, anh nghĩ không ra còn có phương
pháp nào có thể làm Dung Ân dao động, phương pháp duy nhất, chính là
Diêm Việt chết. Một người chết, sớm muộn cũng sẽ bị lãng quên, trong
khoảng thời gian đau đớn này của Dung Ân, anh có thể ở bên cùng cô vượt
qua.
Bên trong Ngự Cảnh Uyển rất an tĩnh, lầu dưới truyền đến tiếng nói, hình như là Vương Linh cùng ai đó.
Nam Dạ Tước đi ra ban công, hai tay chống ở trên lan can, Dung Ân trước một bước nhận ra đó là giọng của má Lưu, cô vội vàng cùng đi ra ngoài, liền thấy Vương Linh ngăn chặn ở ngoài cửa, đang cùng má Lưu nói gì đó.
“Tôi tìm Dung Ân, cô để cho tôi gặp nó một chút đi?”
Mặt Vương Linh lộ vẻ khó xử, người này cô biết, trước kia gặp qua ở Diêm gia, “Thật ngại, Dung tiểu thư thật không có ở đây.”
Dung Ân vừa muốn lên tiếng, lại bị Nam Dạ Tước bên cạnh che miệng lại, anh
đem cô kéo vào phòng ngủ, cũng đem cửa sổ sát đất cùng rèm cửa sổ toàn
bộ kéo lại, chợt tối sầm làm người ta chân tay luống cuống, Nam Dạ Tước
ngồi ở mép giường, để cho Dung Ân ngồi ở trên đùi của mình.
Lầu dưới, Vương Linh đang tìm lý do qua loa nói với má Lưu, Dung Ân biết bà tới đây, nhất định là bởi vì hôm nay cô không có đến bệnh viện, Diêm
Việt nhìn không thấy cô sẽ cuống cuồng.
“Nam Dạ Tước, anh buông, buông ra—— “
Anh che miệng của cô, Dung Ân rống giận xuyên thấu qua khe hở truyền đi, mơ hồ không rõ. Anh giữ eo Dung Ân, đem cô áp lại trên giường, mặt của cô
vùi sâu vào trong chăn, sợi xích kia chất liệu rất đặc biệt, cũng không
làm cho Dung Ân khó chịu cái gì, chẳng qua là cột vào thắt lưng, thủy
chung cảm thấy lạnh như băng.
“Nam Dạ Tước, anh điên rồi, anh thật điên rồi —— “
Người đàn ông như vậy, làm cho cô sợ, run rẩy.
“Đúng, tôi điên rồi, cũng là bị em ép điên. ” Toàn bộ sức nặng Nam Dạ Tước đặt ở trên lưng Dung Ân, cô thở hổn hển, trái tim cảm giác được hít thở
không thông, thở không ra hơi.
“Em đừng nghĩ gặp lại được hắn, đừng nghĩ —— “
Dung Ân biết người đàn ông này có đôi khi điên cuồng làm người ta giận sôi,
cô chau mày, không khỏi cảm thấy sợ, “Nếu anh dám động Diêm Việt…, tôi
sẽ không chỉ hận anh, nếu anh ấy chết rồi, tôi cũng sẽ đi chết, anh đừng ép tôi!”
“Em vẫn khăng khăng bảo vệ hắn? Em muốn cùng đi chết
sao? Tôi sẽ không để cho em toại nguyện, Dung Ân, em nghĩ cũng đừng nghĩ —— “
“Nam Dạ Tước, anh trói buộc được tự do của tôi, nhưng anh
quản không được sinh tử của tôi, nếu tôi muốn chết, ai cũng cản không
được . . .”
Người đàn ôn