XtGem Forum catalog
Ám Dục

Ám Dục

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 327355

Bình chọn: 7.5.00/10/735 lượt.



“Anh là đồ điên! ” Dung Ân dùng sức muốn tránh ra, lại bị Nam Dạ Tước càng

nắm càng chặc, “Đứa bé này, là anh không muốn, anh nếu sớm biết …, nó

sớm đã không còn rồi…”

“Dung Ân, tôi không có chính miệng nói

cho em biết tôi không muốn, hiện tại tôi muốn, em có thể đưa trả lại cho tôi ư, có thể sao? ! ” Nam Dạ Tước hai tay dùng sức, đem Dung Ân vứt

ngã xuống giường, cô đầu váng mắt hoa, giãy dụa thật lâu bò không dậy

nổi.

“Chúng ta làm sao biến thành như vậy, ” sợi tóc thật dài

tán ở trên mặt Dung Ân, thấy không rõ thần sắc của cô, chỉ có thể trông

thấy ánh mắt kia hỗn độn, “Rõ ràng chẳng qua là giao dịch mà thôi, sai ở đâu chứ…”

“Tôi hỏi em một lần cuối, em lựa chọn Diêm Việt, hay là bên cạnh tôi.”

“Tôi sẽ không bỏ lại anh ấy, sẽ không! ” biết rất rõ ràng như vậy sẽ chọc

giận anh, nhưng Dung Ân vẫn nói ra lời nói thật, Diêm Việt không thể rời bỏ cô, cô muốn đi ra ngoài, muốn rời đi nơi này.

“Vậy chúng ta cùng chờ xem, ai kiên nhẫn tốt hơn, thủ đoạn của ai có thể làm cho đối phương cúi đầu trước.”

“Anh đến tột cùng muốn làm cái gì? ” Dung Ân bò dậy, hai tay kéo cánh tay

Nam Dạ Tước , “Nếu anh dám động tới anh ấy, tôi sẽ hận anh, hận chết

anh.”

“Em hận sao, hận đến chết mới thôi, tôi không sợ.”

“Tại sao? ” Dung Ân khàn giọng, “Anh tại sao phải đối với tôi như vậy?”

Nam Dạ Tước mi mắt cụp xuống, mắt của anh lông mi rất dày, mắt phượng hẹp

dài giơ lên, tròng mắt bỗng nhiên liền giống như là một vũng đầm sâu

chiếm lấy cô, hang sâu cuồng quyến, lôi kéo cô cùng nhau rơi xuống dưới , “Tại sao? ” khóe miệng người đàn ông giương nhẹ, nhưng có khổ sở tràn

ra, “Bởi vì tôi yêu em, Dung Ân, tôi yêu em!”

Anh gào thét bật thốt lên, cô không nhìn ra được sao? Cô là người ngu sao?

Nam Dạ Tước nhẹ nheo mắt lại, không riêng gì Dung Ân, ngay cả chính anh

cũng là người ngu, cho tới bây giờ anh cũng không biết mình đang tính

cái gì, Dung Ân nói không sai, anh muốn loại phụ nữ nào mà không có. Cô

không thương anh, tất cả tâm tư anh lại đặt hết trên người cô, thời gian ước hẹn, cô vì người đàn ông khác, không chỉ làm tổn thương lòng tự

trọng của anh. Nam Dạ Tước từ trước đến giờ là không có trái tim , nhưng người phụ nữ này, lại làm cho anh nếm đến cái gì là đau lòng, cái gì là cảm giác hung hăng bị dẫm ở dưới lòng bàn chân.

Dung Ân hai mắt trợn tròn, miệng cũng nhẹ nhàng giương, đáy mắt cô khiếp sợ, bao lâu sau cũng không lấy lại được tinh thần.

Yêu?

Nam Dạ Tước nói, yêu?

Cô cảm giác rất buồn cười, khẽ động khóe miệng, lại cũng chỉ là phản ứng

da thịt cứng ngắc, căn bản là cô cười không nổi, tại sao có thể như vậy?

“Chúng ta là không thể nào . . . ” Dung Ân lắc đầu, hai tay cắm vào bên trong, nắm chặt tóc trên đầu, hung hăng kéo ra, “Làm sao hôm nay lại

biến thành như vậy? Nam Dạ Tước, giữa chúng ta tại sao có thể có tình

yêu?”

“Tại sao không? ” mắt người đàn ông đỏ ngầu, cho đến khi

chính mình rống ra, anh mới hiểu được cái loại này không là đơn thuần

tham muốn giữ lấy, mà là yêu. Anh cũng cảm thấy buồn cười, nhưng khóe

môi mân lên độ cong, đột nhiên lại mặn chát như cũ, “Tại sao chúng ta

không thể có tình yêu?”

Không thể, chính là không thể.

“Lại là bởi vì Diêm Việt sao? ” Nam Dạ Tước chế trụ hai tay của cô, đem cô

gần hơn trước mặt mình, “Trong đôi mắt của em thật chỉ có hắn, thật

không nhìn thấy tôi?”

“Nam Dạ Tước, ” Dung Ân muốn nói ra chút

ít lời tàn nhẫn …, nhưng những kia chữ đến khóe miệng, thế nào cũng mở

không ra, “Tôi không bỏ anh ấy được , cho nên, anh buông tay đi được

không?”

Nam Dạ Tước không có buông nàng ra tay, ngược lại càng

nắm càng chặc, như muốn đem mười đầu ngón tay cô nắm gãy , “Tôi cũng sẽ

không buông, Dung Ân, em phải bất chấp tất cả bước ra khỏi cuộc sống của tôi như vậy sao? E rằng tôi ngày nào đó chết ở trong tay em, tôi cũng

sẽ không buông tay .”

Dung Ân nhất thời cảm thấy lòng trầm xuống, cô không biết lúc Nam Dạ Tước cố chấp, lại làm người ta sợ như vậy.

“Tình yêu của anh quá bí bách, Nam Dạ Tước, làm sao anh có thể yêu tôi được. . . Làm sao có thể. . . ” cô cúi thấp đầu, lẩm bẩm tự nói, muốn tránh ra.

Người đàn ông không để cho cô cơ hội này, anh nâng lên mặt của nàng, ướt át

hôn mang theo khí thế áp bách, anh hôn lên trên mặt của cô, lên càm, lại trở lại trên môi.

Nam Dạ Tước chống đỡ đầu lưỡi Dung Ân, xông vào trong miệng cô.

Cô khước từ, hai tay người đàn ông giữ chặt lấy mặt của cô không để cho cô nhúc nhích.

Hỗn hợp nước mắt trộn lẫn vào trong miệng, Nam Dạ Tước ôm hông của cô, dùng sức kéo cô vào trong ngực. Một cánh tay khác vây quanh phía sau cổ Dung Ân, anh hôn rất mãnh liệt, cô cơ hồ cảm giác lưỡi của mình sẽ bị anh

cắn đứt, khóe miệng rách toạc, vô cùng đau đớn.

Anh thật sự yêu cô sao?

Dung Ân mở mắt, cô sớm nên nghĩ đến không phải sao? Nếu không, theo tính

tình Nam Dạ Tước, sẽ không có nhiều kiên nhẫn như vậy tiêu tốn ở trên

người cô, nói không chừng sớm đã đem cô đá văng.

Cô bỗng nhiên

cảm giác được tim co thắt lại đau đớn, người đàn ông ôm chặt cô, phần

ngực gần như dán chặt, cô có thể cảm giác được nhịp tim anh đậ