
Ân cũng muốn cách thật xa Nam Dạ Tước, nên không phản đối đi
theo Candy, khi cô cầm được micro, khúc nhạc dạo đã vang lên, là bài hát mà cô quen thuộc “Từ lúc bắt đầu đến nay.”
Tay bất giác nắm chặt, Dung Ân đứng trước mặt mọi người, nhưng trong mắt không nhìn thấy cái gì.
Thanh âm bi thương khiến người khác phải đau lòng, động tác uống rượu của Nam Dạ Tước chậm lại, hai mắt chăm chú ngắm nghía khuôn mặt nhìn
nghiêng của Dung Ân, lúc này cô đang hoàn toàn chìm đắm trong bài hát,
mang theo một loại tình cảm không nói nên lời, giọng hát chậm rãi, không khí ồn áo náo nhiệt trong phòng bar dần im ắng, ánh mắt Dung Ân tĩnh
lặng, nhưng khi lướt qua hướng cửa, cô đột ngột há miệng ngừng hát,
khiến khoảnh khắc tốt đẹp này bị phá vỡ.
Tại khe hở của cánh cửa khép hờ, một người đàn ông cao lớn vừa thoáng qua, đi sau là hai người vệ sĩ mặc trang phục màu đen, lúc đi qua phòng bar hạng nhất, anh ta dường như hơi ngoái đầu, chỉ cần một giây phút
như vậy, cũng đủ khiến Dung Ân hoảng loạn! Micro trong tay rơi xuống…
Ầm ——
Thanh âm chói tai vang lên, cộng với hiệu quả phóng đại của nó, tiếng động trở nên đinh tai nhức óc.
Nam Dạ Tước nheo mắt lại, đang định nổi giận thì đã thấy Dung Ân đẩy
mạnh Candy chắn phía trước, lảo đảo chạy ra ngoài. Trên hành lang, thân
ảnh vừa rồi đã biến mất từ lâu, nhưng đôi mắt đó, cả đời này cô cũng
không bao giờ quên.
Dung Ân thất thần đứng trên hành lang, những người qua lại nhìn cô
bằng ánh mắt hiếu kỳ, chợt cảm thấy trên mặt lành lạnh, đưa tay lên sờ,
thì ra là nước mắt cô đang lăn dài.
Chẳng lẽ, cô đã nhìn nhầm, cô đã nhận sai người ư?
Nếu thật sự là anh, tại sao sau khi nhìn thấy cô, còn có thể thoải
mái xoay người như vậy? Dung Ân, nếu đúng là Diêm Việt, anh đã từng nói, cả đời này anh cũng không buông tay.
Trong sàn nhảy, vũ điệu cuồng nhiệt khiến người ta điên cuồng, trên
mặt mọi người bắt đầu xuất hiện sự hưng phấn muốn được phóng thích, hoàn toàn đem sự bi thương nhỏ nhoi kia che dấu.
Rất lâu sau, Dung Ân mới thu lại vẻ mặt thất thần của mình, ánh mắt
đỏ hoe, quay đầu đi, cách đó không xa là khuôn mặt âm trầm của Nam Dạ
Tước.
Anh dựa vào vách tường, trên tay đang cầm một điếu thuốc.
Nam Dạ Tước đứng thẳng người lên, ném đầu thuốc đi, sau đó dùng chân
dập tắt, động tác vừa thong thả, vừa tao nhã. Dung Ân nhìn anh đi đến
trước mặt, chỉ sau khi một tay bị Nam Dạ Tước nắm lấy, cô mới cảm nhận
được sự phẫn nộ của anh.
Nam Dạ Tước cầm cổ tay Dung Ân kéo cô vào phòng bar hạng nhất, động
tác rất mạnh khiến cô suýt chút nữa vấp ngã, anh vung mạnh cánh tay, cả
thân thể Dung Ân lập tức ngã ngồi trên ghế sô pha.
Dấu tay anh trên cổ tay cô đỏ ửng, đám bạn ăn chơi bên cạnh thấy có
chuyện, vội vàng nháy mắt nhau: “Tước thiếu, anh cứ từ từ chơi nhé,
chúng tôi đi trước.” Nói xong, lập tức mang theo bạn gái của mình đi chỗ khác chơi.
Dung Ân chống hai tay bên người, vừa định đứng dậy, bả vai đã bị ấn mạnh, ép nằm xuống sô pha: “Anh muốn làm gì?”
“Cô nhìn thấy ai?” Hơi thở lạnh lẽo, khí thế bức người.
Dung Ân nhìn lại, chỉ thấy Nam Dạ Tước cúi người, hai tay chống bên tai cô:
“Trong phòng ngột ngạt, tôi đi ra ngoài hít thở không khí.”
“Dung Ân, cô đang nói dối.” Anh không nể mặt vạch trần.
Trong lòng vốn đã khó chịu, vẻ mặt ngụy trang cũng không thể che dấu
được, nhưng Dung Ân vẫn kiên quyết không thừa nhận, chỉ là hai mắt đỏ
lên: “Tôi không có.”
Cô quật cường, gần như là bướng bỉnh.
Nhưng Nam Dạ Tước cũng không phải cây đèn cạn dầu, vòm ngực rộng lớn
của anh áp lại gần, chóp mũi dường như chạm vào trán Dung Ân: “Tôi muốn
cô, ngoan ngoãn nghe lời.”
“Tước thiếu, trao đổi của chúng ta đã xong.” Cô lúc nào cũng không quên nhắc nhở, đêm hôm đó chỉ là giao dịch.
“Thật sao?” Nam Dạ Tước mỉm cười, khóe miệng hiện ra vẻ gian tà mà
Dung Ân quen thuộc: “Chỉ cần tôi muốn chơi, sẽ không có ngày kết thúc.”
Hơi thở nóng rực phả vào khiến mặt cô đỏ bừng, trên eo bỗng nhiên có
cảm giác lúc nới lỏng, lúc buộc chặt, đợi đến khi Dung Ân phản ứng lại,
cúc áo đã bị cởi ra, cô vội vàng cong hai chân lên, vẻ mặt hiện rõ sự
phản kháng.
Một tay Nam Dạ Tước chống trên gối Dung Ân, năm ngón tay thon dài
dùng sức nắm chặt, kéo hai chân cô ra, rồi chen người vào giữa: “Lúc nãy cô nói, người đàn ông kia đã từng chọn cô? Dung Ân, tại sao cô lại chà
đạp chính mình như vậy?”
“Đó không phải là đáp án mà anh muốn sao? Chỉ cần anh vui vẻ, tôi sẽ cho.”
Đáy mắt Nam Dạ Tước nổi lên tia tức giận, đây là một cô gái như thế
nào, không nịnh hót, ngay cả phản kháng cũng hời hợt như vậy, thật khiến người ta phát điên, ngón tay anh mò vào nơi bí ẩn của Dung Ân, đột
nhiên cười tà nói: “Được, bây giờ tôi muốn cô.”
Đáy mắt không hề sợ hãi của Dung Ân lúc này mới có chút gợn sóng, hai tay cô vội vàng chống trước ngực Nam Dạ Tước: “Một lần trao đổi, lên
giường một đêm, tôi không có khuyến mãi.”
“Ha ha ha –” Nam Dạ Tước nghe cô nói xong, cười sang sảng thành
tiếng, ngón tay đã lướt qua quần lót cô: “Theo như nhu cầu của mỗi
người, tôi có thể thỏa mãn cô, thì tôi cũng có quyến lấy lại