XtGem Forum catalog
Ám Dục

Ám Dục

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 328605

Bình chọn: 8.5.00/10/860 lượt.

ết là giận hay là cười, Dung Ân chỉ nhìn thấy cặp mắt phượng hẹp dài kia kéo ra, tựa như ác ma vươn ra

móng vuốt.

“Anh không được phép đụng đến anh ấy! ” Dung Ân

rất nhanh trong mắt đã không còn vẻ thân mật, vì người đàn ông khác, cô thu về sự ấm áp đối với Nam Dạ Tước, nhưng cơ thể lại là đề

phòng, anh chỉ cần dám đến gần một bước, cô sẽ khiến anh thương tích đầy mình, đổ máu đầm đìa.

Nam Dạ Tước cười lạnh , khóe miệng vung

lên, rất lớn tiếng mà cười, có giễu cợt, cũng là tự nhiên trào phúng,

“Tôi tại sao không thể động đến hắn?”

Dung Ân ngắm nhìn gương

mặt người đàn ông này, trước đó, cô thật sự có nghĩ tới cùng Nam Dạ

Tước hòa hợp, có lẽ, cô không yêu thương sâu sắc, nhưng vẫn là có thể

tiếp nhận anh. Nhưng , trời cao muốn trêu cô, cho dù thật sự có hai

Diêm Việt, mà cho dù người kia hoàn hảo như lúc ban đầu… Dung Ân

cũng biết bọn họ là không thể quay về , bởi vì anh đối với mình khoanh

tay đứng nhìn hai năm, anh không muốn gặp cô, cũng không có tìm cô, lúc

cô đến Diêm gia, anh lại trơ mắt nhìn cô bị Diêm Thủ kiên quyết đuổi đi, cuối cùng ngã xuống giữa trời mưa tầm tã…

Nhưng hết lần này tới lần khác…

Hết lần này tới lần khác, Diêm Việt kia mới chính là thật, anh vẫn nhớ kí

ức lúc đó, hình ảnh cuối cùng của anh, vĩnh viễn dừng lại ở sườn núi kia, thời khắc anh đeo cho cô sợi dây chuyền kia.

“Anh không thể động đến anh ấy, Nam Dạ Tước, nếu không tôi sẽ hận anh.”

Người đàn ông duy trì tốc độ xe thật nhanh, ánh mắt anh ảm đạm không rõ nét

mặt lãnh khốc mà âm hàn , anh sẽ làm tất cả, dù Diêm Việt trước mặt,

cũng không là gì hết, Nam Dạ Tước thậm chí hoài nghi, anh hết lòng,

nhưng ngay cả tâm Dung Ân cũng không hề lay chuyển, chớ nói chi là trong lòng có chỗ đứng của anh, “Dung Ân, em e rằng rất sớm đã hận tôi rồi, cho dù hận nhiều hơn chút nữa, tôi cũng không quan tâm, tôi đã

nói không muốn nhắc lại lần nữa, em hôm nay là người phụ nữ của tôi,

thì đừng bao giờ vọng tưởng nghĩ đến chuyện cũ, nếu không, tôi cũng sẽ

không nương tay .”

“Anh hà cớ gì phải ép buộc tôi như vậy chứ?”

Nam Dạ Tước đột ngột quẹo cua, xe thiếu chút nữa lao ra mặt lộ, anh lạnh

lùng cũng không quay đầu lại, “Vẫn luôn là, tôi ép buộc em sao? ” cô

không hề tình nguyện, không có chút nào lưu luyến sao?

Dung Ân không có cài dây an toàn, bởi vì quán tính, bả vai nặng nề đụng

vào trên cửa xe khiến cô chưa trả lời, lòa cô trả lời không được,

Nam Dạ Tước quay kiếng xe xuống, bỗng nhiên gió lạnh tiến vào tàn

phá bừa bãi vô cùng, mái tóc ngắn màu đỏ rượu cùa người đàn ông

đang nhảy múa, càng lộ vẻ liều lĩnh không kềm chế được, và tràn đầy dã

tính điên cuồng. Tốc độ xe của anh cực nhanh, gió thổi cực mạnh làm

Dung Ân chỉ cảm thấy thở không nổi, đầu tóc quật ở trên mặt, lưu lại

một đường màu đỏ nhạt .

Nước mắt bắt đầu chảy ra, ánh mắt đau nhói vô cùng, cô cúi đầu, cả khuôn mặt đông lạnh đỏ lên.

Xe thể thao điên cuồng xuyên qua màn đêm, chịu đựng được một lúc, Dung

Ân giữ chặt ghi-đông, rồi mới miễn cưỡng ổn định thân thể. Nam Dạ Tước

lồng ngực kịch liệt phập phồng, ngón tay thon dài mở ra bao trùm ở trên

tay lái, anh nơi cổ họng nhấp nhô không ngừng, một đôi tròng mắt u ám

như mực, bên trong chất chứa mạch nước ngầm tùy thời cũng có thể xông ra ngoài, anh cúi người xuống, đem mặt tựa vào trên mu bàn tay.

Bên trong xe, lại khôi phục yên tĩnh, phản quang trong kính, người đàn

ông nét mặt âm khí đáng sợ, anh cố gắng kiếm nén , sau khi sự tàn ác

hai đầu lông mày từ từ tiêu tán , anh ngồi thẳng lên, không chút nghĩ

ngợi đem Dung Ân ôm chặt vào lòng. Nam Dạ Tước siết chặt cánh tay,

dường như chỉ có cơ thể này, mới có thể bổ khuyết lỗ hổng

trong ngực anh, vừa khít như vậy.

Anh vĩnh viễn cao quý

nhìn xuống người khác, nhưng Dung Ân không chịu cúi đầu, đến cuối

cùng, anh cũng chỉ có thể cúi đầu.

“”Ân Ân, em muốn quên đi hắn, tựa như lúc trước như vậy, buông tay rất dễ dàng .”

“Nam Dạ Tước, tôi vẫn cho là, lúc trước hắn chính là Diêm Việt, thật ra thì

khi đó tôi liền sớm nên buông tay, tôi không muốn tin, không tin Việt

thay đổi, tôi do dự, giãy dụa, sau đó thảm bại trở về. Nói cho cùng, là

mối quan hệ quá mờ nhạt, không từng trải qua, sao có thể khắc cốt ghi

tâm? Anh nói, tôi không yêu Việt không thấu tận xương tủy, vì thế

mới có thể khiến chúng tôi buông tay, anh nói đúng, bởi vì anh ấy không

phải là…”

Nam Dạ Tước dừng một chút, bàn tay sau lưng Dung Ân lập tức cứng đờ, “EM muốn nói cái gì?”

Thông minh như anh, há lại không biết trong lời nói Dung Ân có ý tứ gì ,

cô nói như vậy quá rõ ràng, chỉ kém không có đem tim móc ra cho anh

xem.

Dung Ân hai tay chống đỡ ở Nam Dạ Tước trước ngực, lạnh như băng lòng bàn tay, để lên lòng nực nóng hổi. Sau đó, cổ tay, nhẹ nhàng

dùng sức, đem chính mình thoát khỏi ngực của anh, Nam Dạ Tước cánh tay

buông ra, theo Dung Ân thắt lưng, rủ xuống đến trên ghế ngồi.

“Nam Dạ Tước, tôi rất mệt , trong lòng cũng rối loạn …”

Anh