Snack's 1967
Ám Dục

Ám Dục

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 328761

Bình chọn: 10.00/10/876 lượt.

ể nghiêng mình sang một bên.

“ Bác sĩ, thiếu gia nhà tôi thế nào?” Tay má Lưu nắm chặt tay anh ta, không nhịn được buồn bã khóc.

Bác sĩ cũng không có nhiều thời gian để mà giải thích với bà, bên trong

đã thành một mớ hỗn độn. Hai chân Dung Ân nặng như đeo chì, nặng nề tiến vào. Nơi này bày trí gần như không có gì thay đổi. Trên tủ đầu giương

đặt ảnh chụp chung của cô và Diêm Việt, nụ cười như cũ rạng rỡ, anh mặc

bộ quần áo chơi bóng mà Dung Ân mua tặng, treo trên chiêc móc kia, còn có cả đôi giày mà anh thường mang…

Dung Ân ánh mắt đã sớm trở nên mơ hồ, ánh mắt nhìn quanh một vòng, sau đó dừng ở trên giường lớn kia.

Cô hai tay che miệng, ngực đau đớn, cả người khom lại, người nằm trên giường lớn kia là Diêm Việt.

Vẫn là gương mặt đó, con người đó.

Trên kệ cạnh đó, các loại dịch dinh dưỡng đưa vào trong cơ thể anh,

biểu đồ điện não hiện lên hình ảnh hỗn tạp. Dung Ân trợn tròn hai mắt, cô biết rõ cái này là như thế nào, đây chính là người sống đời sống

thực vật.

Hai chân Dung Ân xụi lơ, không còn chút khí lực chống đỡ, ngã trên mặt đất.

Cô nặng nề ngã xuống, cả người như bị rút hết linh hồn, không còn một chút sức sống. Diêm Việt nói, anh từng hôn mê nửa năm,nửa năm làm người thực vật.

Thì ra ,cũng không phải là giả.

Diêm Việt còn nói qua, em có biết sống không bằng chết cảm giác thế nào không?

Lời anh ta nói, vốn là cũng đã mơ hồ ám chỉ qua, chẳng qua là không ai nghĩ tới phương diện kia.

Má Lưu ở bên cạnh khóc, mấy người nhà Diêm Gia mấy ngày nay ra nước ngoài, hai năm qua, anh lần đầu tiên xuất hiện tình trạng như vậy bà

không khỏi kinh hoàng, mà tối hôm qua điện thoại Diêm Việt cũng không

gọi được, bà sợ anh cứ như vậy, liền muốn kêu Dung Ân đến.

Bác sĩ cùng y tá cực lực cứu chữa, sóng não đồ bất cứ lúc nào cũng có thể thẳng tắp.

Dung Ân bò mấy lần, cuối cùng mới vịn ở chân giường, để tự mình đứng lên ,

cô lảo đảo đi tới trước giường, Diêm Việt thật sự là không có gì thay

đổi, tóc ngắn màu nâu sẫm , sống mũi thẳng tắp, môi mân lên thật chặc, anh nếu như mà mở mắt, nhất định là đôi mắt màu trà. Cô cầm lấy đôi bàn tay nhiệt độ giống nhau như người bình thuờng kia, đem tay của anh mà

áp vào trên mặt mình, Dung Ân, cúi xuống quỳ gối trước mặt Diêm Việt ,

nước mắt thấm vào đến ngón tay anh , anh vẫn như cũ không có phản ứng

gì.

Bác sĩ xem xét mắt của anh,vốn định bỏ cuộc, lại thấy

nhịp tim của anh nảy lên,sóng não đồ ở trên cũng dần dần khôi phục

bình thường.

Dung Ân cầm thật chặc cái tay này, mơ hồ có thể

nghe thấy Bác sĩ nói chiều hướng có thể tỉnh lại có thể trì hoãn

được, má Lưu hết lòng nói cám ơn, bởi vì liên tục mấy lần cứu chữa,

Diêm Việt trên người cắm rất nhiều cái ống, nhưng là có khó chịu đi nữa, hắn cũng không la một câu đau.

Không có gì, có thể so với như bây giờ càng làm cho Dung Ân tuyệt vọng.

Lúc Diêm Việt trở lại, anh không thừa nhận cô, thế cho nên càng về sau,

anh ở bữa tiệc đính hôn đối xử tuyệt tình, Dung Ân cũng không có tuyệt

vọng như hiện tại. Cô đã từng ảo tưởng qua, Diêm Việt của cô có lẽ ngày

nào đó sẽ một lần nữa xuất hiện ,cho đến Dung Ân ở trên đường nhìn thấy

lướt qua, đến lúc cô đuổi theo đến Diêm Gia, ở trong trận mưa lớn mà mất con,anh cũng không có xuất hiện.

Dung Ân cắn môi, tim như là bị xé thành từng mảnh từng mảnh, cô đã nói, nếu thật có người như vậy,

nhưng anh trốn tránh cô hai năm không có gặp, vậy chính là không muốn

nhìn thấy cô. (là chap trước DA nói vs NDT )

Nước mắt cô cứ tuôn xuống,hóa ra,không phải là không muốn gặp,mà là không thể gặp.

“Ân Ân, ” má Lưu đi tới, dìu cô đứng lên, “Ân Ân, thật xin lỗi, chúng ta giấu con lâu như vậy.”

“Tại sao có thể như vậy? má Lưu, người nói cho con biết rốt cuộc đã xảy ra

chuyện gì? ” Dung Ân hai mắt đỏ bừng, nước mắt tùy ý từ hốc mắt chảy ra, cô cầm tay Diêm Việt cũng không có buông ra, siết chặt.

Cửa

ra vào, truyền đến tiếng bước chân rất nhỏ , hai người nhìn ra ngoài ,

một câu “Nhị thiếu gia!” của má Lưu, cũng đã làm mọi chuyện

sáng tỏ.

Người đàn ông bất chấp gió rét chạy tới,khi đi tới

gian phòng, , từng trận gió lạnh ùa vào. Má Lưu khẽ thở dài, xoa

xoa ánh mắt đi ra ngoài, bên trong ân ân oán oán này, để cho hắn giải

thích có có lẽ tốt hơn. Bà đem cửa phòng đóng lại, người đàn ông hiển nhiên đã biết Diêm Việt không có chuyện gì, sắc mặt hắn bình tĩnh đi đến trước sô pha, khom lưng ngồi xuống.

“Anh rốt cuộc là ai?” Dung Ân so sánh,ánh mắt kia cùng Diêm Việt là giống nhau.

Người đàn ông cúi xuống, mười ngón tay đan vào nhau,tóc ngắn màu đen có chút

lộn xộn,khi chạy tới có lẽ là rất vội vàng,bốn phía yên tĩnh,chí có

tiếng của dụng cụ máy móc truyền lại rất nhỏ “Tôi là,Diêm Minh”

Tên của hắn, cùng sự giống nhau của hai người, bị che đậy, chỉ có thể sống ở bên trong bóng dáng Diêm Việt.

Diêm Gia,có một quy cũ bất thành văn,tập đoàn Viễn Thiệp hôm nay đã là đời

thứ ba,người sáng lập nó,là cha của Diêm phu nhân,cũng chính là Trần

Bách Huy,lúc ấy Trần lão gia vẫn chưa đem Viễn Thi