
cũng không xác định được, nếu như có một ngày, đem để anh cùng Diêm Việt đặt cùng một chỗ, có phải anh sẽ trở nên không hề có chút cạnh tranh
hay không, chỉ có thể ảm đạm nói: “ Ân Ân, chúng ta kết hôn đi.”
Những lời này nói ra, đừng nói là Dung Ân, ngay cả Nam Dạ Tước cũng giật
mình, sao anh lại nói ra lời như vậy, anh chưa bao giờ nghĩ tới khái
niệm hôn nhân, cũng chưa từng nghĩ tới chuyện kết hôn.
Dung Ân
kinh sợ giật mình, vẻ mặt sững sờ, sau một lúc, vẻ mặt mới dịu lại, cô kéo hai tay Nam Dạ Tước ra, xoay người lại đứng đối mặt với anh: “ Anh
sao vậy? Không phải em đã nói rồi sao, em đang thử tiếp nhận anh.”
“ Ân Ân” Cô không hiểu anh sợ hãi cùng bất an như thế nào, Nam Dạ Tước ôm cô, cằm tựa vào đỉnh đầu Dung Ân: “Giữa chúng ta, luôn luôn có một
Diêm Việt, em không vượt qua được, anh chỉ sợ, anh sẽ không đợi được…”
Dung Ân cũng không để ở trong lòng, ánh mắt cô xuyên qua khuỷu tay anh hướng về phía xa xa, tay nhẹ giơ lên vuốt nhẹ gương mặt Nam Dạ Tước mấy cái: “ Em cùng Diêm Việt không thể nào, anh ấy đã có Tư Mạn,lại nói, dù cho
không có người khác, chúng tôi cũng không thể có khả năng. Em cảm thấy,
anh ấy không chỉ thay đổi khuôn mặt, mặc dù chúng em có rất nhiều kỉ
niệm để nhớ lại, nhưng sự thân mật khi xưa, rốt cuộc đã tìm không
thấy. Anh ấy thật sự đã thay đổi, em cũng đã từng cố gắng, nhưng cuối
cùng vẫn là buông tay…”
Nam Dạ Tước muốn xoa nhẹ đầu Dung Ân,
nhưng bàn tay bỗng mất tự nhiên mà khựng lại giữa không trung, con ngươi trong phút chốc trầm xuống, hồi ức thân mật, không ai có thể làm lại.
Diêm Việt của ngày đó không thể, anh cũng không thể.
“ Ân Ân, nếu là người trong trí nhớ của em trở lại thì sao?”
Dung Ân sắc mặt nhăn lại, ý nghĩ này , cô chưa từng có,cho dù lần trước nhìn thấy trong mưa, cô cũng tự nhủ rằng, chẳng qua là nhìn lầm mà thôi. Cô
ngẩng đầu, khóe miệng mân cười: “ Nam Dạ Tước, anh không hiểu cái gì là long đàm hổ huyệt (Đứng vào giữa tình thế khó khăn cho mình: đầm
rồng, hang hổ.) sao? Nếu quả thật có Diêm Việt thứ hai, cũng không thể
quay lại. Một khi anh ấy đã tránh mặt em đến hai năm, chính là không
muốn gặp.”
Nam Dạ Tước nghe vậy, lúc này trong lòng mới cảm thấy yên tâm không ít. Dung Ân nói không sai, cho dù người nọ tồn tại thật,
anh cũng không cần phải lo lắng.
Buổi sáng lúc thức dậy, Dung Ân mới phát hiện điện thoại di động đã tắt nguồn, mở ra rõ ràng là vạch pin vẫn còn đầy.
Cô rửa mặt xong liền xuống lầu, Nam Dạ Tước đã tới công ty từ sớm. Sau khi ăn sáng xong, Dung Ân đi lên ban công lầu hai, hoàn thành nốt bản thiết kế, cho nên rất lâu cũng không đi ra ngoài. Như vậy cũng tốt, cô cảm
thấy đỡ buồn chán rất nhiều, vùi đầu vào công việc, thời gian cũng tiêu
hao rất tốt.
Di động vang lên, cô đang gõ bàn phím, cũng không nhìn màn hình mà nghe luôn: “ A lô..”
“ Ân Ân, sáng sớm nay má Lưu đã tới nhà , nói là điện thoại không liên
lạc được, hình như có chuyện rất quan trọng. Bà ấy không gọi cho con nữa sao?”
Dung Ân ngừng động tác tay lại, tóc dài thả xuống bờ vai thon gầy: “ Dạ, mẹ mấy ngày nay có khỏe không?”
“Mẹ không có chuyện gì, nhưng không biết Diêm gia đã xảy ra chuyện gì, Dung Ân…” Mẹ Dung muốn nói lại thôi: “ Nếu không có chuyện gì lớn, con cũng
đừng tham gia vào, mẹ không muốn con lại bị liên lụy vào.”
“ Mẹ
yên tâm đi, con biết rồi.” Cúp điện thoại, Dung Ân cũng không có đứng
dậy, cô suy nghĩ, dù sao má Lưu đối xử với cô rất tốt, nếu không có
việc gấp, má Lưu cũng sẽ không tìm cô.
Điện thoại được nối, bên kia âm thanh có chút lạ, má Lưu như đang khóc: “ Ân Ân…Ân Ân, con mau
tới đây, nếu không sẽ không kịp nữa.”
Dung Ân đầu óc mờ mịt, tim đập rất nhanh, hốc mắt liền có chút phiếm hồng: “ Má Lưu, má đừng nóng vội, có gì từ từ nói..”
“ Không còn kịp rồi, không còn kịp rồi, Ân Ân, không còn kịp rồi, con mau đến đây, má sẽ nói với con, con mau tới đây nhanh..”
Dung Ân vội vã cúp điện thoại đứng dậy, đầu óc có chút choáng váng, nếu lúc
đó không kịp thời dựa vào lan can, chỉ sợ đã ngã xuống. Cô chỉ cảm thấy
hoảng hốt, tim đập loạn nhịp, cô cũng không rõ loại cảm giác này từ đâu
đến. Cô cầm lấy điện thoại, vội vã khoác áo,bước ra khỏi Ngự Cảnh Uyển.
Đi tới Diêm gia, má Lưu đang ngồi bên ngoài lo lắng, thỉnh thoảng kiểng
chân ngóng, sau khi nhìn thấy Dung Ân, bà vội vàng lên tiếng: “ Ân Ân..” Má Lưu không nhịn được nghẹn ngào, hai con mắt đã sưng đỏ không chịu
nổi.
“ Má Lưu, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Má Lưu
nắm chặt tay Dung Ân, đưa cô vào trong phòng, bước chân tập tễnh, gần
như có thể ngã xuống bất cứ lúc nào. Gần tới cầu thang, má Lưu cảm thấy trước mắt đen kịt, Dung Ân vội vàng đỡ bà đi lên. Dung Ân đi qua phòng
Diêm Việt, liền dừng lại:” Má Lưu, đây không phải phòng của anh ấy
sao?”
Má Lưu nghe vậy, nước mắt rơi đầy trên mặt, bà nắm chặt
cổ tay Dung Ân, đưa cô tới phòng trước kia của Diêm Việt. Dung Ân cảm
thấy có gì đó không đúng lắm, nhưng chưa nghĩ ra, cánh cửa đã đươc mở
ra. Bên trong bác sĩ đi ra, vội vã nên đụng phải Dung Ân, bước chân cô cứng ngắc, chỉ có th