
rất lâu, vào đi.”
Cô vặn mở cửa, răng rắc một tiếng, tâm trạng thấp thỏm giống như ngã vào đáy cốc.
Nam Dạ Tước đứng gần cửa sổ, trong không khí có loại mùi vị cây cỏ rất đậm, điếu thuốc giữa ngón tay anh khói tỏa thành từng vòng, xuyên
thấu qua cửa sổ lá sách, ánh mặt trời bị cắt thành từng mảnh, chiếu
rọi trên khuôn mặt tinh xảo mà lạnh lùng. Thân ảnh cao lớn bị kéo
thành rất dài, Hạ Phi Vũ lặng lẽ tiến lên, người đàn ông này, là cô
trông ngóng mong chờ , cô ta dùng sự ngưỡng mộ yêu anh đến bây
giờ, còn chưa từng được đáp lại, bộ vest màu đen vừa vặn ôm
sát người, cô ta nuốt chua xót xuống, khàn khàn mở miệng, “Tước,
thật xin lỗi.”
Cô không có giải thích chút nào, đi theo Nam Dạ
Tước lâu như vậy, đạo lý ấy dĩ nhiên cô hiểu rõ, anh đem điếu thuốc dập tắt, ánh mắt vẫn như cũ nhìn về phía ngoài cửa sổ, “Tại sao?”
Hạ Phi Vũ mang giày cao gót, cô tiến lên hai bước, thân thể dường như dựa sát phía sau lưng Nam Dạ Tước , chân chính đối mặt ,ngược lại không
giống trong suy nghĩ, chân tay luống cuống, “Bởi vì ghen tỵ với Dung
Ân, Tước, em vẫn cho là, có thể đứng ở bên cạnh anh , chỉ có em”
Thân thể Nam Dạ Tước thẳng tắp quay lại, hô hấp hai bên có thể cảm nhận được rất rõ ràng , “Em hẳn là hiểu được, qua nhiều năm như vậy, cùng tôi
đứng chung một chỗ, vẫn chính là em.”
“Tước, em muốn không chỉ
là như vậy ” Hạ Phi Vũ lui về phía sau hai bước, đi tới phía trước cửa
sổ, “Em thích anh, chẳng lẽ anh không nhìn ra được sao?”
Nam Dạ
Tước đi về phía bên người cô, bả vai nghiêng dựa trên bệ cửa sổ, “Vậy em biết, tôi vì cái gì liên tục không chạm vào em không?”
Hạ Phi Vũ ngẩng đầu, giọng nói vội vàng, “Tại sao?”
“Mới đầu, tôi cảm thấy em cùng với những người phụ nữ kia không giống nhau,
em có kiêu ngạo của mình, có cốt khí, tôi nghĩ đem phần tốt đẹp này giữ
lại cho em, sau này, bởi vì em có năng lực làm việc xuất sắc, tôi thăng
em lên làm trưởng phòng, cho em trở thành trợ thủ đắc lực của tôi,
tôi đã từng muốn em. Tôi thừa nhận, Dung Ân xuất hiện là ngoài ý
muốn, cô ấy dời đi sự chú ý của tôi… ” mà sự chuyển dời này, anh hoàn
toàn không thoát ra được.
Ánh mắt Hạ Phi Vũ không ngừng chua
xót, lúc ấy, cô còn đắc chí, cho là Nam Dạ Tước một cước đá văng Dung Ân ra, cô không nghĩ tới, khi cô đang thể hiện bản lĩnh của mình,
lạt mềm buộc chặt, lại khiến cho người đàn ông không tính nhẫn nại, anh
nói, muốn giữ lại cho cô phần tốt đẹp kia , loại ý nghĩ này sau khi
Dung Ân xuất hiện, hoàn toàn không thể thực hiện.
Nam Dạ Tước đi tới trước bàn làm việc ngồi xuống, anh một tay chống trán, dường như
suy nghĩ một lát, “Em hãy nộp đơn từ chức đi.”
“Cái gì? ” Hạ Phi Vũ tiếng nói có chút bén nhọn, mặt khó có thể tin, “Tước, anh muốn sa thải em?”
Nam Dạ Tước ngẩng đầu, “Phi Vũ, đi theo tôi lâu như vậy, em nên biết tôi
ghét nhất phụ nữ giở những thủ đoạn đó, nếu đổi lại là người khác, tôi tuyệt đối không thể dễ dàng bỏ qua như vậy .”
“Nhưng mà… ” cô
dù sao cũng là một nhân tài do anh bồi ra “chính anh cũng nói, em là
người trợ thủ đắc lực, Tước, để cho em ở lại giúp anh.”
“Tôi
không thể cho em ở lại” anh nói vô cùng dứt khoát. Hạ Phi Vũ đứng không
vững,thân thể run rẩy, trong mắt Nam Dạ Tước, cô và những người phụ nữ
khác không có gì khác biệt.
Suy nghĩ như vậy, còn có cái gì tốt đẹp có thể nói?
“Là vì Dung Ân sao? ” Hạ Phi Vũ như cũ vẫn chưa từ bỏ ý định, phụ nữ có đôi khi chính là như vậy, biết rất rõ ràng đáp án sẽ có nhiều đau đớn,
nhất định theo đuổi, tình nguyện bị tổn thương thương tích đầy mình.
“Vì người phụ nữ của tôi, tôi cam nguyện gãy cánh tay của mình, nội trong ba ngày nộp đơn xin từ chức, cô làm việc cùng tôi lâu như vậy, ngay cả
đường lui tôi cũng sẽ không phá hỏng, rời khỏi Tước Thức, cô cũng
có thể tìm công việc khác cho mình. ” Nam Dạ Tước lời nói đột nhiên kiên quyết, không còn nóng nảy phiền long, anh tiện tay rút ra giấy tờ,
đem ánh mắt từ trên người Hạ Phi Vũ thu hồi lại.
Theo tác phong xử lý của Nam Dạ Tước,cái này đã coi như là hạ thủ lưu tình.
Cũng không biết, anh biết rõ chân tướng sự việc về sau, lại sẽ đối với cô
như thế nào? Hạ Phi Vũ nước mắt lăn xuống đi ra ngoài, cô tất nhiên sẽ
không nói, dây dưa đối người đàn ông này không thể được, thay vì ở nơi
này khóc sướt mướt, còn không bằng tạm thời tự mình rời đi.
Cô
gái xoay lưng rời đi, bóng lưng đang run rẩy, hai đấm nắm thật chặc ,
hết sức cố nén, hi vọng ở lúc đi cố gắng không nên quá thảm hại.
Hai mắt Nam Dạ Tước dừng ở trên văn kiện ngước lên , Hạ Phi Vũ đúng là anh bồi dưỡng ra được, ở Tước Thức, cô thậm chí đã có thể thay hắn chống đỡ một nữa.
Nhưng, cô phạm vào đại kỵ, chỉ là những thủ đoạn này ở trên người bất kỳ ai khác, Nam Dạ Tước cũng sẽ không nhẫn tâm hạ
quyết tâm như vậy. Bởi vì cá nhân, chính anh không phải người tốt gì.
Nhưng mà, đối phương là Dung Ân, thì không được.
Nam Dạ Tước phiền não đem giấy tờ nhét vào bên cạnh, nếu nói là vì cái gì
không được, anh cũng không nói ra được nguyên nhân, tóm lại,