
n thấy, một bộ quần áo mới.
Sự chu đáo của anh, không thể không làm người khác ấm lòng.
Đúng lúc này, trong phòng bệnh mở ra, Lí Hàng đi ra ngoài.
” Cửa, vào đi.” Nam Dạ Tước ngữ khí trước sau như một bá đạo.
Dung Ân ôm gói to, đi ngang qua Lí Hàng, cô không khỏi ngẩng đầu, lần nữa, lại bắt gặp ánh mắt lạnh lẽo.
Trong phòng bệnh, Nam Dạ Tước nằm nghiêng, truyền nửa bịch thuốc, thần sắc cũng đã ổn định lại. ” Thay quần áo trước đi.”
Dung Ân đứng trước giường bệnh, có chút không tự nhiên, nam nhân thấy cô sau một lúc vẫn bất động, liền nói, ” Làm sao vậy?”
“Nếu lỡ có người vào thì làm sao?”
“Ha ha ha—–” Nam Dạ Tước bỗng nhiên không thể kìm chế cười lớn, anh nhìn
chằm chằm gương mặt xấu hổ của Dung Ân, dùng chân đá đá phía trước, ” Ai kêu cô thay ở đây, không phải chỗ đó là phòng tắm sao?”
Dung Ân nhìn theo, quả nhiên…..
” Ân Ân, không phải cô thích cởi quần áo trước mặt tôi chứ?” nam nhân
khôi phục lại trước sau không hề có hảo ý, ” Vậy thay ở đây đi, tôi canh cho cô…”
Vài chữ cuối cùng, bị Dung Ân ném sau cửa.
Thêm vào đó, càng cười xấu xa hơn.
Thay quần áo khô mát, cả người đều thấy thoải mái, Dung Ân mở cửa đi ra, chỉ thấy thấy Nam Dạ Tước gác tay sau đầu, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Cô
bước đến, nam nhân nghe được tiếng động, mở mắt, đợi sau khi cô đến gần, hai mắt nhạy cảm chú ý tới gương mặt sưng đỏ của cô ” Trên mặt cô làm
sao vậy?”
Cô xoay người ngồi trên ghế,” Bị người ta đánh.”
“Ai?” Nam Dạ Tước ngữ khí dằn xuống.
Dung Ân nâng cằm lên, hai mắt bình tĩnh nhìn hai mắt tối sầm của anh ” Trưởng phòng Hạ.”
“Phi Vũ?” hoàn toàn thay đổi khẩu khí.
Dung Ân cười yếu ớt có vài phần châm biếm, ” Không tin sao?”
Nam Dạ Tước không nói gì, chỉ là nhìn chằm chằm cô, Dung Ân ánh mắt không chút kiêng kị, nói từng câu từng chữ, ” Tôi đánh trả.”
Vẻ mặt khó hiểu của Nam Dạ Tước nhìn không ra vui, cũng không ra giận,
Dung Ân nhìn hướng khác, lại nghe anh cười nói “Ân Ân, ai cho cô lá gan
to như vậy?”
Dung Ân trả lời mỉa mai, ” Chẵng lẽ, tôi bị đánh không đánh lại.?”
“Không.” Nam Dạ Tước khẩu khí ngang ngược lạnh lùng, ” Bị đánh không đánh lại là đồ ngốc, nếu cô ta đánh cô, đương nhiên phải đánh lại.”
Nữ nhân, một khi sau lưng anh động thủ, so với oán phụ có gì khác biệt.
Ngoài cửa, Hạ Phi Vũ định gõ cửa nghe thấy vậy tay liền dừng lại giữa không
trung, một tay gắt gao nắm chặt, chỉ có thể đem cái tát này ủy khuất
nuốt vào bụng, xuyên qua khe cửa, đem tầm mắt sau lưng Dung Ân thu hồi,
căm giận đi khỏi.
Nam Dạ Tước chán nhất cái gì, cô biết, lúc này, không thể đụng vào cô ta.
Đã gần sáng, Dung Ân cúi đầu, bất cứ lúc nào cũng có thể ngủ.
“Tôi muốn uống nước.”
Dung Ân chịu đựng mệt mỏi đứng dậy, đến chỗ góc tường lấy nước cho anh uống
xong, Nam Dạ Tước nằm sát mép giường, chừa một nữa chô trống, vỗ xuống, ” Lại đây.”
Dung Ân dựa trên ghế, sợ bị người khác thấy, lắc đầu, ” Không cần.”
Sự thân thiết lúc ở sơn động hoàn toán biến mất. Sau khi thoát khỏi nghịch cảnh, người với người lại như lúc đầu.
Loại cảm giác này, Nam Dạ Tước không thích.
Anh dùng sức vỗ xuống lần nữa ” Lại đây.”
Tiếng điện thoại vang lên, Dung Ân nghĩ điện thoại sau khi vào nước sẽ hư. Cô nhìn xuống màn hình, là Diêm Việt.
Nam Dạ Tước đã nghiêng người đứng lên, kéo tay cô đến trước giường bệnh,
sau khi Dung Ân từ chối cuộc gọi, bị Nam Dạ Tước ấn xuống bên người anh.
“Điện thoại của ai?”
Cô nắm chặt điện thoại trong tay, đặt ở trước ngực, quay lưng về phía anh, “Lý Hủy, cô ấy thấy tôi không về khách sạn, lo lắng.”
Nam Dạ Tước nằm nghiêng, sức nặng toàn bộ đè lên nữa người bên phải, Dung
Ân nhận thấy người sau lưng không được tự nhiên, liền mở miệng hỏi, ”
Tay anh có sao không?”
” May mắn Lí Hàng tới kịp lúc.”
” Đối với người bên cạnh anh, anh đều tín nhiệm như vậy sao?” Dung Ân xoay người, lờ đi ánh mắt của anh.
Nam Dạ Tước cười cười, rất nhiều việc, anh có nói, Dung Ân cũng sẽ không hiểu, ” Mạng Lí Hàng là của tôi.”
Trong đầu, nhớ lại ánh mắt cô đơn lạnh lẽo kia, cô thật sự, chưa bao giờ gặp
qua một ánh mắt khó hiểu như vậy, thấy cô ngần ngơ, Nam Dạ Tước nhẹ khép mắt xuống, ” Nghĩ cái gì mà ngơ ngẩn như vậy?”
Dung Ân nhìn trên miệng vết thương của anh, ” Tôi nghĩ chúng ta du lịch lần này, thật là kinh động lòng người.”
Nam Dạ Tước cười yếu ớt, cằm cúi nhẹ, môi mỏng hôn lên trán Dung Ân, cô giống như bị bỏng dường như lùi lại trốn tránh.
Khóe miệng Nam Dạ Tước đang cười bỗng khựng lại, ánh mắt lạnh lùng chậm rãi
nhìn xuống, trong mắt anh, hành động này của Dung Ân, đã có cảm giác qua cầu rút ván ” Bây giờ muốn thối lui?”
Ở trong sơn động, cô quả
thật đem Nam Dạ Tước trở thành người duy nhất để dựa vào, khi người ta
đối mặt với cái chết, luôn yếu ớt như vậy, tình cảm xuất hiện lúc đó,
Dung Ân cũng không có nghĩ nhiều, thuận theo tự nhiên ỷ lại vào anh.
“Sáng sớm nay, chúng ta trở về.”
“Nhanh vậy sao?”
Nam Dạ Tước nhắm hai mắt , thuốc tê dần dần tản đi, anh không còn khí lực
cùng Dung Ân dong dài nữa, một mình đi ra, liền dẫn theo Lí Hàng, nơi
này khẳng định không thể ở lâu.
Sáng sớm, Dung Ân chợp m