XtGem Forum catalog
Ấm Áp Nhất Là Lúc Tuyết Rơi

Ấm Áp Nhất Là Lúc Tuyết Rơi

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322100

Bình chọn: 9.00/10/210 lượt.

huộc cùng cây cối ở xung quanh đều bị san bằng.

Cô còn dự định chờ khi cô với Trương Dực Chẩn bạc đầu sẽ tới xem lại cái cây đó, nhìn thử xem vết dao khắc có còn hay không.

Thế nhưng, lầu cao muôn trượng khởi từ bất bằng, lời thề năm đó kiếm đâu ra?

"Không có thời gian gặp anh nhưng trái lại có thời gian tới chỗ này xem công nhân thi công? Anh thực sự ngày càng khó hiểu logic của em rồi đó." Sau lần gặp trước đó đến điện thoại Ôn Noãn cũng không chịu nghe, tiếng chuông vừa reo thì cô cúp ngay, khi chạm mặt trên đường thì chỉ hàn huyên đôi câu không mặn không nhạt. Việc hẹn cô chỉ suýt chút nữa là "treo biển ở ngoài ngọ môn chờ trẫm gặp".

"Có rãnh hay không đều là tương đối."

"Nghe khẩu khi bây giờ của em thật sự rất giống người phát ngôn ở bộ ngoại giao."

"Phải, em không tới bộ ngoại giao làm phát thanh viên là tổn thất lớn của toàn thể nhân loại." Cô lén hừ một tiếng trong lòng, nếu không chịu dỗ dành người bạn gái như cô là tổn thất lớn của anh đó.

Anh bực mình không muốn nói nhiều. Việc phá lầu chính thức bắt đầu, tiếng nhà cửa sụp đổ đinh tai nhức óc, tiếng náo nhiệt của dòng người ở đằng xa, tiếng gió thổi xào xạc, khắp nơi đều có tiếng động, chỉ có giữa hai người họ có một sự trầm tĩnh chia cắt, anh nhìn cô, cô nhìn anh, cách nhau chỉ một dang tay nhưng lại như cách xa chân trời góc bể.

Cuối cùng vẫn do Trương Dực Chẩn mở miệng trước, "Rốt cuộc em muốn quậy gì vậy?"

"Anh không biết? Anh không biết thì đừng có tới đây hỏi em!"

Giọng của anh gằn lại, nắm chặt tay, "Bởi vì Phỉ Dương nghịch ngợm hôn anh? Chẳng lẽ em không hề có chút lòng tin nào với anh sao?"

"Anh có chỗ nào đáng để em tin tưởng chứ? Cả thế giới đều biết em thích anh, nhưng chính bản thân em cũng không biết anh có thích em thật hay không!"

"Em không biết? Em không biết thì đừng có tới đây hỏi anh!" Anh trả lại câu nói vừa rồi của cô, nhưng nhìn ánh mắt ủy khuất của cô thì anh chỉ có thể đầu hàng, "Rốt cuộc thì em muốn thế nào?"

"Nói anh yêu em. Nói ngay bây giờ, lớn tiếng nói yêu em."

Anh trừng mắt nhìn cô, im lặng không nói câu nào, chỉ trầm mặc như thế, trầm mặc như đã chết.

Cô cười nhạt sau đó xoay người rời đi. Nghe Trương Dực Chẩn ở sau lưng gọi tên cô nhưng cô không dám quay đầu lại, cô sợ khi quay đầu lại thì anh sẽ thấy vành mắt đầy nước mắt của mình.

Nhưng, sao cô lại khóc?

Ngay khi bắt đầu thì đây chẳng qua chỉ là cuộc tình đơn phương. Anh chưa bao giờ mở miệng nói câu anh yêu em, mọi lúc, mọi câu chữ, đều không có ba chữ ấy. Anh chỉ cười nói sao nói được chứ?

Nếu như thực sự yêu nhau thì tại sao không nói được?

Ôn Noãn đứng trước cửa trường học, nhẩm khẽ theo tiếng ca của tiệm đĩa.

Còn điều gì muốn nói nữa đây?

Chiếc cốc cũng đã trống không rồi. Khép đôi mắt lại, cảm giác lạnh buốt như tuyết rơi trong tim.

Phải chăng ái tình đã đến lúc tổng kết, chỉ còn thừa lại hóa đơn thanh toán cô đơn

Tại sao lúc em mở cửa bước đi, anh ấy không đến giữ em ở lại

Anh ấy không hiểu, vẫn mãi không hiểu, chia ly chỉ bởi em muốn được níu giữ

Nếu như mở lời, chỉ là em muốn sự ấm áp

Anh ấy vẫn không hiểu, mãi mãi cũng không hiểu, chỉ một cái ôm cũng có thể thay thế tất cả

Tình yêu cũng đủ để làm em rung động tuyệt đối

Phải dùng cái gì, để làm tan chảy sự im lặng này? Tiếng thở dài trong căn phòng trống lạnh lẽo, hóa thành làn khói trôi đi

Từng giây trôi qua, trong tim cuộn thành quả cầu tuyết, lo sợ chưa nói lên lời, thì nước mắt đã tuôn rơi

Không phải vì tình yêu của anh ấy không đủ nhiều, mà là vì không biết em cần điều gì.

Mọi ước nguyện đều đã bỏ qua, đến khi sao băng rơi qua, rồi mới thấy quan trong

Yêu quá nhiều, trái tim cũng sẽ có lúc như bị rơi rụng

Lần đầu tiên gặp hãy trả hết cho em

(Bài hát này tên là Anh vẫn không hiểu - SHE)

Ông chủ tiệm đĩa thuê dường như rất thích bài hát này, phát một lần rồi một lần, tiếng ca hòa tan vào hàng ngàn sợi gió, chỉ chừa lại nắng chiều tàn lụi lạnh lẽo.

Cô cũng rất thích bài hát đó, mỗi lần đi hát karaoke cô đều hát, tuy nhiên mãi tới hôm nay cô vẫn không hề phát hiện thì ra đó là một ca khúc đau buồn đến như vậy, chỉ nghe thôi cũng khiến trái tim đau đớn phát khóc.

Anh vẫn không hiểu, anh vẫn không hiểu -

Cô nhắm mắt, trực giác mãnh liệt cảm nhận được tồn tại ở đằng sau.

"Ôn Noãn." Trương Dực Chẫn vỗ vai cô, cô nhanh chóng quay đầu lại.

"Anh là ai? Tôi biết anh sao?" Cô cười giả tạo. Vì không muốn gặp anh nên cô đã không học tiết tự chọn, không ngờ anh vẫn không chịu từ bỏ, thật là oan gia ngõ hẹp mà.

"Đừng làm trẻ con nữa." Anh nhíu mày lại.

"Em muốn đi đâu?"

"Ăn cơm, xem phim."

"Một người thì sao vui? Chúng ta đi chung đi?" Anh liều mạng mỉm cười, dáng vẻ rất đáng tin, giống như chưa hề xảy ra mâu thuẫn gì khiến cô thấy hơi xiêu.

"Ai nói tôi đi một mình? Bổn cô nương muốn tìm ai đó đi theo tôi ăn cơm chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay, hôm nay tôi đi hẹn hò."

Nét cười trên khuôn mặt của anh rốt cuộc cũng mất.

Cô mất hồi lâu mới tìm được chiếc xe Audi màu đen mà Hành Vân nói trong dòng xe đông đúc, giơ tay huơ huơ ra hiệu hãy lái tới đây.

"Hắn là ai vậy?"