Ấm Áp Nhất Là Lúc Tuyết Rơi

Ấm Áp Nhất Là Lúc Tuyết Rơi

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322132

Bình chọn: 8.00/10/213 lượt.

ì?"

"Chắc là vi khuẩn gây bệnh."

"Vế trên của vạn lý vô vân vạn lý thiên là gì?"

"Thiên giang hữu thủy thiên giang nguyệt."

(Dịch thơ:

Ngàn sông tràn nước ngàn trăng hiện.

Vạn dặm không mây vạn năm trời.)

Cô nhanh chóng điền đầy ô, sau đó nắm chặt đấm tay, "Em điền hết rồi, quả thật là thiên tài mà!"

Ôn đại tiểu thư thực sự rất thích tự sướng. Gần đây cô mới đổi lại nickname là Điềm thái (củ cải đường), do nhất thời hiếu kỳ nên anh hỏi vì sao lấy tên đó lại bị cô liếc bằng cái nhìn 'anh dốt quá', "Vậy mà cũng không hiểu? Điềm thái nghĩa là thiên tài nha."

Lúc đó anh cũng không ngại phát huy tinh thần học hỏi: "Vì sao không đặt thẳng là thiên tài?"

Cô lại liếc bằng cái nhìn 'anh dốt quá', "Đây gọi là hàm súc, là truyền thống đẹp đẽ của dân tộc Trung Hoa."

Thật sự hàm súc.

Trương Dực Chẩn mỉm cười nhìn cô, "Please, đừng coi mấy thứ mà em tưởng tượng trở thành anh được không?"

Cô cười ngọt ngào với anh, làm một mặt quỷ dí dỏm, "Anh vốn là đồ ngốc trời sinh mà."

Cô tiếp lục lật sang trang khác, nhìn thấy một bài trắc nghiệm tâm lý.

"Anh thích hoa mùa xuân, dưa hấu mùa hạ, ánh trăng mùa thua hay mặt trời mùa đông nhất?"

Anh nghĩ: "Mặt trời mùa đông."

"Em biết ngay anh sẽ chọn nó mà." Cô cười thần bí, cặp mắt to sáng, bên trong lấp lánh hào quang, "Đây là bài trắc nghiệm thái độ của bạn trong tình yêu. Nhưng anh có biết mặt trời mùa đông đại biểu cho gì không? Là yêu ấm áp (2) nha." Cô nói tiếp, "Hoa mùa xuân, có cũng được mà không có cũng chẳng sao; dưa hấu mùa hạ, tình yêu mãnh liệt; ánh trăng mùa thu, mãi luôn thấy không đủ."

"Vậy em chọn gì?" Anh chỉ lơ đãng hỏi lại chứ chẳng hề để ý tới trò chơi tâm lý này.

"Em thích hoa nhất. Nhưng thái độ tình yêu của em tuyệt đối không phải có cũng được mà không có cũng không sao." Cô buồn bực nhăn đôi mày thanh tú lại, cắn cán bút, "Em hổng có lăng nhăng mà."

Anh để mặc cô rầu rĩ một mình, tiếp tục giải toán. Cô rãnh rỗi lại chơi trò chơi ánh sáng, dùng mười ngón tay làm ra đủ hình dáng, trên sàn nhà hết hiện mấy chiếc bóng thỏ nho nhỏ thì tới chim, nhạn. Chơi được một hồi thì kê mặt lên bàn sách ngắm Trương Dực Chẩn.

Anh thích dùng bút nước màu đen, vở mà anh dùng là một loại tập bìa da, anh mặc một chiếc áo len màu lông cừu, thân hình như ngọc lộ ra - cô nhớ tới chiếc áo len mà cô chưa làm xong, hơn nữa phải mất lâu lắm mới làm xong.

Ài, xem xét việc đây là lần đầu tiên cô làm thì tay nghề của cô coi như chẳng tệ, thành phẩm cân xứng, không bị mất hay để sót mũi kim chào, khuyết điểm duy nhất đó là tốc độ quá chậm. Theo cách nói của Hứa Gia thì người biết chuyện thì mới biết cô đang dệt áo len, còn người không biết chuyện thì sẽ tưởng rằng cô đang lắp dây dẫn bomb, khâu cả buổi trời mà chỉ được có tí nị.

Hay là đổi sang dệt áo len ba lỗ? Khăn quàng cổ? Bao tay?

"Có thể đừng nhìn anh được không? Em như thế chỉ tổ làm suy nghĩ của anh thêm loạn, không thể học hành được." Trương Dực Chẩn cau mày cắt ngang suy nghĩ mơ màng của cô.

Cái người này thích cô thật hả? Có thật là bạn trai của cô không? Lúc bình thường nói năng hà khắc thì cũng thôi, tể tướng trong bụng của cô có thể chống nổi thuyền, không chấp nhặt với anh, bây giờ đến cả nhìn cũng không cho, bộ mắt của cô phóng ra tia phóng xạ gây ung thư hả?

Ôn Noãn hậm hực trừng mắt nhìn anh, trừng tới mức nảy lửa, sau đó ngạo màn dời ánh mắt nhìn cái bàn, sau đó từ từ, từ từ, mỉm cười.

Cái quyển vở vốn nên viết đầy ký hiệu toán học không biết từ khi nào lại toàn là tên của cô.

"Anh thích bắt nạt em lắm hả." Còn nữa thì cô không dễ tha thứ đâu.

"Phải, anh thích bắt nạt em."

Thích em, cho nên mới bắt nạt em.

Tình yêu Noãn Noãn của anh. Em chính là mặt trời ngày đông, dù người ta có lấy cả mùa xuân ra đổi thì anh cũng chẳng thèm.

Trương Dực Chẩn khó tin nhìn báo cáo diệt virus trên màn hình, "Em biết máy tính này có bao nhiêu virus không?"

"Bao nhiêu?" Ôn Noãn hệt như một cô học sinh ngoan hiền, khép nép hỏi.

"1700 con." Đó là kết quả chưa kiểm tra xong hết, system máy cũng quá "gián" rồi nên mới kiên trì chưa sụp, "Đây là lần đầu tiên trong đời anh nhìn thấy một máy tính có nhiều virus như vậy."

Khó trách vừa khởi động thì quạt không ngừng quay, chắc chắn là những virus này chiếm dụng hết toàn bộ tài nguyên cho nên thân máy mới nóng, tỏa nhiệt.

"Thật hả? Vậy chúng ta có nên báo cho kỉ lục Guinness không." Ôn Noãn muốn phát huy tính hài hước của mình một chút.

Thế nhưng nhìn ánh mắt của anh thì chuyện đó chẳng buồn cười tí nào cả.

"Nhưng em chưa từng nhận mail nào cả."

"Bây giờ có rất nhiều loại virus không cần nhận mail hay lan truyền qua address line, chỉ cần mở mạng thì đều có thể bị công kích."

"Ơ." Cô làm sao biết được máy của mình lại được virus chào đón như vậy.

Trương Dực Chẩn bất đắc dĩ nhìn tầng tầng lớp lớp trang quảng cáo trên màn hình, "Có phải em chưa từng update phần mềm diệt virus đúng không?"

Cô gật đầu.

"Có phải em cũng chưa từng xài qua phần mềm diệt virus này luôn đúng không?"

Cô tiếp tục gật đầu.

"Bây giờ chỉ có một cách, format, sau đó cài lại win."

Ôn Noãn rất


XtGem Forum catalog