
rong ngực bỗng nhiên ào ra. Vứt cái khăn ướt được
nhúng nước ấm mang bao nhiêu thiện ý của cậu ta, cô phẫn nộ nói: “ Cậu ! Cậu đến để cười tớ sao? Trong lúc chạy thi, trước toàn trường, toàn thể thầy cô mà ngã sấp mặt như thế, cậu cười đã chưa? Nếu không phải là tại cậu đột nhiên đứng trên đường chạy, đưa cái gậy trước mặt tớ, định dọa
tớ giật mình phải không? Có phải muốn tớ ngã trật chân phải không? Tốc
độ chậm như rùa của cậu mà cũng dám ra sân chạy sao? Cậu có biết là khi
tớ học chữ còn nhanh hơn cả cậu chạy không? Coi như những người khác có cố gắng chạy nhanh đi chăng nữa thì cũng bị cậu phá hỏng thành tích
rồi, cậu thật vô dụng, làm ảnh hưởng đến thành tích của cả lớp, liên lụy đến mọi người, tại sao không biết tự lượng sức mình thế ?
Bị
kích động căm giận mắng một tràng xong, cô quay đầu đi chỗ khác, cũng
không thèm nhìn cậu ta. Mặc dù trong lòng biết rõ cậu ấy với mình có ý
định giống nhau, bị bất đắc dĩ phải thay thế, nhưng chính cô cũng không thể khống chế cảm xúc nóng nảy của mình, giận đến mức nắm đấm rung nhẹ, hốc mắt đỏ lên. Lâm Hi Nhiên bị cô
mắng xối xả làm cho ngây ngẩn cả người, đứng nghiêm tại chỗ giây lát,
rồi từ từ ngồi xổm xuống nhặt cái khăn trắng dính bụi bẩn lên, không
biểu đạt bất kỳ phản bác hay giải thích gì, an tĩnh đi ra ngoài.
Từ Lại Linh trong lòng nghĩ nên nói cái gì đó nhưng từ khi cậu ta xoay
người rời đi cho đến khi bóng lưng của cậu ấy khuất khỏi tầm mắt, cô nửa chữ cũng không nói ra được.
Đây là cô giận chó đánh mèo.
Cô vô cùng hiểu, Lâm Hi Nhiên không làm sai cái gì cả, cô ngã bị thương là do cô không cẩn thận, cậu ta chỉ là gặp xui xẻo làm cái thùng cho cô xả giận mà thôi.
“ Làm sao bây giờ…..” Cô nhắm mắt lại, ảo não tự
lẩm bẩm. Cảm thấy thật là phiền! Thật đáng ghét! Quả thật không giải
thích được! Không hiểu nổi mình bị làm sao nữa.
"Lớp trưởng. . . . . .", mấy bạn học cùng lớp của Lại Linh đứng ở cửa, nhỏ giọng gọi.
Nhìn thấy Lại Linh ngồi cạnh giường, có người hướng phía sau ngoắc ngoắc
ngón tay, chớp mắt một cái, gần nửa lớp bạn học cùng lớp cũng đi vào
phòng y tế trường, không khí nhất thời tràn ngập mùi mồ hôi nồng nồng.
"Lớp trưởng, bạn không sao chớ?" Một người nữ sinh hỏi.
"Các bạn. . . . . ." Từ lại linh nhìn bọn họ, nhiều bạn học như vậy. . . . . . Là tới quan tâm cô sao?
Mấy người trao đổi ánh mắt, cười hắc hắc mấy tiếng, sau đó đứng ở phía
trước bạn phụ trách thể dục từ sau lưng lấy ra một cây cờ xí màu xanh lá cây.
“ Lớp trưởng, mặc dù không phải là vô địch nhưng tất cả
mọi người đã rất nỗ lực!”. Bạn phụ trách thể dục dáng người cao cao lại
cười một cách ngô nghê, như kiểu tranh công nói trước.
"Lớp chúng ta có thực lực sao!" Có người trâng tráo cười ha ha.
"Đó là đương nhiên!" Lạc hậu như vậy nhiều cũng có thể đuổi đến trở lại, thật là quá mạnh mẽ.
"Vô địch cầm như vậy nhiều cũng nghiêm chỉnh á." Cho nên liền chia một ít cho những lớp khác cấp thôi.
Nhiều người nhìn nhau một lát, không nhịn được nở nụ cười.
Cô ở trong lớp luôn là lạnh lùng, lạnh nhạt, không chủ động nói chuyện
cùng bọn họ, tại sao bọn họ. . . . . . Từ Lại Linh đưa mắt nhìn cờ
thưởng đang dao động, kích động trong lòng, mắt cũng quên không chớp.
"Cái đó, lớp trưởng ", một bạn nữ thừa dịp mọi người đang tranh cãi tiến lên đưa cho cô một cái khăn ướt, nhỏ giọng nói: “ Lâm Hi Nhiên muốn tớ đưa
cho bạn cái này…..Lớp trưởng, thì ra là cậu “bị cái đó” gây đau bụng,
khiến bạn bị thương, thật xin lỗi”. Bạn nữ đó nhìn thấy Lâm Hi Nhiên
đứng ở máy lọc đun nước đang nhúng cái khăn, còn nói là muốn đưa cho lớp trưởng chườm bụng nên đoán ngay là do “ bệnh con gái”.
“Lâm …..Lâm Hi Nhiên?” , cô ngẩng đầu lên, vô ý thức hỏi
“ Đúng vậy, cậu ấy muốn nhúng khăn bằng nước nóng. Kết quả là tay bị bỏng nhẹ. Tớ bảo muốn đi cùng cậu ấy đến phòng y tế thoa thuốc, cậu cười nói là không cần, xả nước lạnh là được rồi, còn nói là phải về nhà”
Dù thế nào đi nữa cậu ta luôn đi muộn về sớm, các bạn cùng lớp đã quá quen rồi nên không nói gì.
Từ Lại Linh nhìn trong tay mình cái khăn lúc nãy đã vứt xuống đất, không
nhận lòng tốt của cậu bạn, bây giờ nó lại trắng tinh sạch sẽ, giống như
lại được nghe giọng nói của Lâm Hi Nhiên không lạnh không nóng an ủi
mình. Trong nháy mắt, một lời hối hận khó nói nên lời lấp đầy ngực cô,
cô chưa bao giờ thấy mình kém cỏi như lúc này.
Nhận lấy khăn ướt, tay cô sờ thấy hơi nóng trên khăn, cô nắm chặt lòng bàn tay cảm thấy giống như kim nhọn đâm vào.
Lần đầu tiên cô nếm mùi thất bại, đó là bị ngã ở trong thao trường. Lần đầu tiên cô không tỉnh táo mà vô thưởng vô phạt mắng oan người khác để giải tỏa sự bực tức trong người. Có lẽ là vì Lâm Hi Nhiên
Cái này là
sự thất bại nghiêm trọng, cô không còn mặt mũi nào mà đối mặt với Lâm
Hi Nhiên. Cho đến khi năm thứ hai kết thúc, cô chưa từng nói chuyện với
cậu ta thêm lần nào nữa.
Rồi sau đó lên năm thứ 3, bắt đầu giai
đoạn phân lớp, cô đương nhiên vào ban A, mà Lâm Hi Nhiên không ngoài dự
kiến vào ban B. Mặc dù chỉ có trưởng khoa tách ra, còn toàn bộ ban A đều có môn nữ công