
h chạy vùn vụt qua óc nàng.
- Miêu Lãm, vì sao huynh lại muốn lấy muội? Không phải nghĩa phụ muội là Hổ yêu sao?
Miêu Lãm bật cười. Nụ cười ấy thực sự tươi tắn. Không còn dáng vẻ lãnh khốc vô tình như lúc đêm. Y nắm tay Tiểu Kiều, đáp:
- Vì ta thích muội. Lăng Ngạo bị Hổ yêu mượn xác, nhưng nàng vẫn là người. Ta diệt trừ Hổ yêu để bảo vệ con người.
Tiểu Kiều gật đầu. Nàng nói:
- Tuy nghĩa phụ bị Hổ yêu mượn xác, nhưng dù sao cũng từng là nghĩa phụ của muội. Để muội lập cho ông một bài vị.
…
A Kiều run lên. Mảng kí ức chưa dừng lại. Từng mảng, từng mảng cứ ùa về, chiếm lĩnh tâm trí nàng. Một cơn lạnh giá buốt xâm chiếm tâm hồn nàng.
Nàng đã làm sai rồi. Thực sự nàng đã sai rồi. Nàng đưa tay lên. Bàn tay
đầy máu. Là máu của y. Là máu của người yêu nàng nhất và cũng là người
nàng yêu nhất. Nhiều máu quá. Nàng nhớ đến hơi thở mang vị chết chóc của y. Y đã chết thật rồi. Nhát đâm đó rất sâu. Nàng đã giết y rồi. Thực sự giết y rồi.
A Kiều hét lên, nước mắt ướt đẫm má. Nàng không còn biết làm gì ngoài
khóc. Nàng tự nguyền rủa sự ngu ngốc của mình hàng ngàn lần. Phương đông mặt trời sắp lên, đàn huỳnh hoả đã tự biến mất. Chỉ còn lại một mình
nàng.
Nàng chạy như bay trở lại nơi nàng đâm y. Nếu không kịp, nàng sẽ cùng
chết với y, cùng đầu thai với y. Ít ra như vậy nàng còn kịp nói với y
câu xin lỗi.
Nhưng trên mặt đất chỉ còn lại những vũng máu. Nàng ngơ ngác nhìn quanh. Y đã đi đâu rồi? Y còn sống hay đã chết? Nàng gọi to tên y, nhưng không có lời đáp.
Bất thình lình nàng thấy thân mình phát sáng. Nàng móc tay vào người lấy ra Xà linh châu toan quăng đi. Viên ngọc còn dính một vệt máu ở trên.
Là khi nàng bỏ đi, nhặt viên ngọc lên, máu của Miêu Lãm đã dính lên
ngọc. Nàng hốt hoảng nhìn vào viên ngọc. Ánh sáng xanh nhấp nháy một
chút rồi tắt hẳn.
Y đã dùng Xà linh châu để tìm nàng. Nàng cũng có thể dùng Xà linh châu
để tìm y. Y tìm nàng suốt mười tám năm, nàng cũng có thể tìm y hai mươi, ba mươi năm, bao lâu cũng được. A Kiều vững dạ trở lại, nuốt viên linh
châu vào bụng. Bất ngờ mùi tanh thoáng xuất hiện trong không khí. A Kiều biết Xà tộc sắp đến, lập tức phi thân chạy trốn. Vừa lúc đó độc vụ của
Xà nương lan đến nơi. A Kiều không chậm trế, ngự kiếm bay thẳng lên. Xà
nương rít lên ở dưới:
- Con bé A Kiều vừa ở đây. Ta cảm nhận được khí của nó. Lập tức đuổi
theo, sống chết không quan trọng, nhất định phải tìm được Xà linh châu.
A Kiều cúi thấp người xuống. Nàng đóng kín thiên môn, ngăn không cho khí phát động. Có tiếng lá khô xào xạc. Thân hình dài uốn lượn của một con
rắn lớn trườn trên nền cỏ. A Kiều đợi nó đến gần rồi mới khu động Bách
hoa cực lạc chỉ. Nàng đã hoàn toàn hồi phục kí ức của tiền kiếp, nên
những chiêu Bách hoa cực lạc chỉ mà Miêu Lãm dạy cho A Kiều ở tiền kiếp, nàng để nhớ rõ. Chỉ nghe bục một tiếng, chỉ lực đã cắt đứt cành một
trái hồng. Tiếng quả rơi khiến con rắn quay đầu sang phía đó. Nó từ từ
trườn đi. A Kiều thở hắt ra, nhẹ nhàng lùi lại.
Bất thình lình con rắn quay đầu lại. Đôi mắt xanh nhìn thẳng về phía A
Kiều. Nàng lập tức bỏ chạy. Con rắn trườn theo, miệng phát ra những
tiếng phì phì:
- A Kiều, ngươi chạy không thoát đâu!"
Chạy trốn và bị truy sát, A Kiều đã sống như thế suốt hai năm. Tựa như
một cơn ác mộng kéo dài mãi không thể tỉnh dậy. Điều duy nhất A Kiều hối tiếc là không thể đi tìm Miêu Lãm xem y còn sống hay đã chết.
Xà linh châu mà A Kiều mang trong người hai năm qua vẫn im lìm. Nếu Miêu Lãm còn sống, không thể không có chút cảm ứng.
Bất ngờ A Kiều thấy toàn thân nóng như lửa. Dường như Xà linh châu đang
phát hoả trong ngũ tạng nàng. A Kiều run lên. Xà linh châu chỉ cảm ứng
khi Miêu Lãm ở gần. Như vậy Miêu Lãm đang ở gần đây. Nàng đứng bật dậy,
lao ra ngoài như điên như dại. Nếu y thực sự ở gần đây thì cho dù có bị
Xà nương bắt giết, A Kiều cũng không ngại.
***
- Là đây!
Lệ Kiều chỉ về phía một hốc đá. Thiên tạo sắp xếp cho ba tảng đá đè lên
nhau, ngẫu nhiên tạo thành một cái hốc nhỏ. Chỗ này gần với miệng hoả
hồ. Gọi là hoả hồ nhưng thực chất đó là một miệng núi lửa đương hoạt
động. Trên miệng hoả hồ có một đài rộng chìa ra. Năm xưa ở đó có những
thạch trụ nối liền hai miệng của hoả hồ. Nhưng trong trận chiến hai năm
trước của Miêu Lãm và Xà quân, Xà quân đã phá hỏng tất cả. Giờ chỉ còn
lại hai bờ bên của hoả hồ.
Miêu Lãm không ngờ sẽ có lúc mình trở lại hoả hồ. Y đưa mắt nhìn quanh.
Chỗ này người không sống nổi, nếu A Kiều ẩn nấp ở đây suốt hai năm, nỗi
khổ ấy khó ai chịu được.
Lệ Kiều xăm xăm bước về phía trước. Bất ngờ từ trong hốc đá một cái bóng lao vụt ra. Lệ Kiều kêu lên:
- A Kiều!
A Kiều đích thực đã xuất hiện. Nàng chạy thẳng về phía Miêu Lãm. Nước
mắt không hiểu sao cứ trào ra. Nhưng nàng chợt dừng lại trước mặt y. Lệ
Kiều đứng bên cạnh y. Nước mắt trào ra dường như lại chảy ngược vào
trong. Nàng nói rất nhỏ:
- A Miêu… Huynh… vẫn khoẻ…
Miêu Lãm đáp:
- Phải…
Chỉ duy tiếng “Phải” đó thoát ra khỏi miệng y. Y nhìn A Kiều. Cảm xúc vô cùng khó phân định. Y nhìn sang Lệ Kiều. Nàng mỉm cười, ánh mắt khíc