Ái Tầm Kiều

Ái Tầm Kiều

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 321992

Bình chọn: 9.00/10/199 lượt.

a kịp định hình thì lưỡi kiếm đã cắt ngang yết hầu, bén

ngọt như cắt một miếng đậu phụ. Nghĩa phụ ngã vật xuống đất, lộ ra y. Y

xuất hiện từ bóng tối. Ánh mắt y sáng như sao, rất sắc, rất lạnh lùng.

Lưỡi kiếm bạc thả lỏng bên người. Máu của nghĩa phụ nàng rơi từng giọt

từng giọt xuống sàn. Nàng rúc sâu hơn, nhưng y đã nhìn thấy nàng... »

A Kiều rùng mình. Gương mặt nàng xanh nhợt. Nàng lẩm nhẩm :

- Là bài vị của nghĩa phụ.

Xà nương gật đầu :

- Đúng, là nghĩa phụ của con. Y đã giết nghĩa phụ kiếp trước của con,

lại giết luôn Xà quân - tức nghĩa phụ kiếp này của con. Y vốn dĩ là một

sát thủ máu lạnh vô tình. Y bức cướp đi Xà Linh châu là thánh vật bản

môn. Loại người đó không đáng sống. Vốn dĩ lúc trước con định lấy y là

để báo thù, chỉ tiếc thực hiện chưa xong thì đã uổng mạng. Tuy nhiên võ

công của y rất cao cường, nghĩa mẫu cũng không thể là đối thủ. Rất may

là kẻ này rất chung tình với con, lợi dụng tình cảm của y để báo thù là

cách dễ dàng nhất.

Nàng thở dài. Giết y là mục đích nung nấu nàng bấy lâu nay. Xà nương nhìn mặt nàng, đột nhiên nói tiếp :

- Con có nhớ oan hồn của con đã đến tìm ta cầu van thế nào không ? Có

cần ta kể lại cho con không ? Giờ con còn dám hỏi ta có nên giết Miêu

Lãm không à ? Con quên con đã muốn làm gì sao ?

A Kiều kêu lên :

- Con không quên ! Con không quên ! Chỉ là...

Nàng cúi gằm mặt xuống. Trong đầu nàng lấp loáng những mảng kí ức cũ mới lẫn lộn. Tiếng tiêu y thổi nàng nghe văng vẳng bên tai. Tiếng hét của

nghĩa phụ khi đứng trước mặt y. Những đoạn kí ức ngọt ngào, những giọt

máu của nghĩa phụ bắn lên bức vách. Nàng vô cùng hoang mang. Dường như

nàng cảm nhận được kí ức của nàng với y mang phần ngọt ngào nhiều hơn là đau khổ. Nàng không biết có thực nàng rất muốn giết y hay không.

Xà nương nhận ra những biểu tình biến chuyển trên khuôn mặt A Kiều. Đôi mắt dọc xanh lét của bà ta thu hẹp lại, miệng nói :

- Nếu con muốn kết nợ kiếp này thì mau ra tay đi.

- Bỏ A Kiều ra.

Xà nương cảm giác được một cỗ sát khí kinh người ập đến. Bà ta buông A

Kiều ra, lăng về phía sau. Miêu Lãm lạnh lùng bước ra từ bóng tối. Đôi

mắt y sắc lẻm, lãnh khốc đến rùng mình. Y thu lại phi kiếm, từ từ tiến

lại gần. Y lại gần một bước, Xà nương lùi lại một bước. Lãnh khí bức

nhân của y khiến bà ta thấy sống lưng lạnh toát.

A Kiều nhìn Miêu Lãm tiến đến. Tim nàng đập mạnh. Nàng cũng lùi lại. Cỗ

lãnh khí của y nàng một lần nữa được nếm trải. Miêu Lãm đưa tay lên. Phi kiếm xoay nhè nhẹ trong lòng bàn tay. Xà nương hoảng hốt lùi lại. Miêu

Lãm bắt chú quyết, niệm lớn :

- Xuất !

Tức thì phi kiếm lao vùn vụt về phía Xà nương. Bà ta vội vã lùi lại.

Kiếm ảnh trùng điệp vây lấy Xà nương. Không khí như ngưng lại, lạnh toát như băng.

« Keng ! »

Tiếng kiếm chạm kiếm khiến Miêu Lãm dừng tay. Y lập tức thu phi kiếm

lại. A Kiều đứng chắn ngang trước mặt Xà nương. Lưỡi trủy thủ trên tay

nàng. Sắc thép xanh bén ngọt. Nàng run run nói :

- Ta không cho ngươi giết nghĩa mẫu.

Miêu Lãm thở dài :

- Muội muốn làm vậy thật sao ?

A Kiều lùi lại, tiếng nàng lắp bắp:

- Huynh... ta phải giết huynh...

Miêu Lãm tiến lại gần nàng, ánh mắt của y xoáy vào nàng. Xà nương nhân

cơ hội đó vội bỏ đi. Cả A Kiều và Miêu Lãm không còn quan tâm đến bà ta

nữa. Y tiến lại gần, nàng lùi lại. A Kiều cứ lùi lại, mãi cho đến khi

lưng nàng áp sát vào một đại thụ, không thể lùi thêm được nữa. Y vẫn

không dừng bước, cứ tiến lại không thôi. Tay của y chống vào thân của

đại thụ, cúi người xuống nhìn thẳng vào mặt nàng. Ánh mắt ấy như đã

xuyên thấu tâm can nàng.

A Kiều tỏ ra cứng cỏi:

- Huynh đã biết những gì?

Y nhếch mép:

- Đêm hôm muội gặp Xà nương, ta đã biết muội là ai. Xà yêu, muốn kiếm ta để báo thù cho Xà quân sao? Nhưng lại không nỡ xuống tay? Xem ra muội

vẫn còn quan hoài đến ta, suốt sáu ngày qua, lần nào thanh truỷ thủ đặt

vào cổ ta cũng hoàn toàn vô lực.

A Kiều hỏi:

- Những lúc đó ngươi đã biết, tại sao không chống trả?

Miêu Lãm cười nhạt, đáp:

- Cho dù có chuyển kiếp, A Kiều vẫn là A Kiều thôi. Mà đã là A Kiều thì không thể giết ta được.

A Kiều bỗng nói:

- Kiếp trước, ngươi đã giết nghĩa phụ của ta, phải không?

Y thản nhiên thừa nhận:

- Phải.

Nàng lại hỏi:

- Ngươi biết ta là nghĩa nữ của người chứ?

Miêu Lãm gật đầu:

- Biết.

- Vậy tại sao còn lấy ta?

- Vì ta yêu muội.

- Yêu ta? Ngươi không sợ ta giết chết ngươi sao?

Thoáng im lặng, Miêu Lãm đáp:

- Ta không biết Xà Nương đã tiêm nhiễm vào đầu muội những gì và cũng

không có hứng thú muốn biết. Ta chỉ muốn cho muội biết… A Kiều của kiếp

trước rất hạnh phúc. Cô ấy không có thù hận trong đầu, chỉ có gia đình

của chúng ta thôi.

- Hạnh phúc sao?

- Muội cũng cảm nhận được phải không?

Ánh mắt của A Kiều thoáng xao động, nhưng lí trí đã cản nó lại. Lưỡi

truỷ thủ trong tay nàng kề sát cổ y, lưỡi thép bén ngọt chỉ chờ là cắt

đứt yết hầu y:

- Ta phải lấy máu của ngươi để báo thù.

Y liếc nhìn truỷ thủ, điềm nhiên cười mà nói:

- Muội nên suy nghĩ kĩ, muội sẽ đau khổ đó.

A Kiều cố tỏ ra cứng cỏi, đáp :

- Ta sẽ khô


XtGem Forum catalog