Ring ring
Ai Sẽ Dắt Em Qua Nỗi Đau ?

Ai Sẽ Dắt Em Qua Nỗi Đau ?

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322055

Bình chọn: 8.00/10/205 lượt.

ế này?”. Bà lắc đầu nghĩ ngợi, rồi bà giật thót

người như chợt nhớ ra điều gì: “Thôi chết, món thịt kho hình như bị cháy rồi”.Bà lại tất tưởi chạy từ phòng khách xuống nhà bếp.

Vừa mới tắt bếp ga, đứa cháu nội đang học lớp lá tiến về phía bà đứng, giọng thằng bé thủ thỉ như sợ ai nghe được:

- Nội ơi!

- Ừ, có chuyện gì không con? Con vào phòng chơi với Nguyên Thảo đi, chị con cũng mới đi học về đấy.

- Con biết rồi, thưa nội. Con vừa về đến cổng, mấy đứa trẻ hàng

xóm, tụi nó bảo ba má của chị Nguyên Thảo đều đi ngoại tình, mà “ngoại

tình” nghĩa là gì hả nội?

Bà Xuân lặng người rồi xoa đầu đứa nhóc: “Tụi nhỏ nói linh tinh đấy con, cả mấy người lớn nữa, toàn đặt điều làm hư trẻ nhỏ”.

Bà tháo chiếc cặp sách của thằng Khánh rồi đi về phòng: ”Nguyên Thảo! Con ơi…”.

Kiều Thanh vịn người vào song sắt cổng. Nước mắt cô không ngừng chảy. Nụ cười ngập ngụa vị mặn chảy xuống hai bên gò má. Cô tự hỏi, nếu đứa

con ngày xưa của mình được sinh ra thì bây giờ trông nó sẽ như thế nào?

Vì sao ngày xưa, cô không thể giữ nó, cô không thể yêu thương nó, để rồi bây giờ, cô khát thèm có tiếng trẻ nhỏ bi bô tập nói, cô mơ tưởng được

một lần được nghe tiếng gọi mẹ… hay những đêm phải thức căng mắt trông

con khi nó sốt hoặc khóc dạ đề, hay những chiều về được dắt tay con long dong khắp phố…

Kiều Thanh vẫn nhìn về phía cửa để tìm kiếm dáng người con trẻ thì

cậu Lộc vừa đi làm về. Anh nghi ngờ người phụ nữ đó đang có ý đồ xấu với gia đình mình nên anh vỗ vào vai vị khách “lạ”:

- Chị gì ơi. Chị kiếm ai ở trong đó à?

- À. Không…

Kiều Thanh giật thót, cô quay lại nhìn Lộc.

- Đây là nhà tôi. Chị muốn kiếm ai? Tôi có giúp gì được cho chị không?

- …

Chưa kịp trả lời, Kiều Thanh đã hốt hoảng bỏ chạy khi cô vừa nghe thấy tiếng mèo kêu.

Lộc cảm thấy khó hiểu. Anh không biết chuyện gì đang xảy ra. Trộm ư?

Hay là người nhà ở quê lên mà anh không biết mặt? Họ đến đây để tìm ai?

Sao nét mặt chị ta lại hốt hoảng như vậy… Anh ngán ngẩm rồi tra chìa vào ổ khóa cổng sắt.

Trước hiên nhà, Nguyên Thảo đang đùa giỡn với con mèo. Vừa nhìn thấy cậu Lộc, Nguyên Thảo nói lớn:

- Cậu Lộc đi làm về rồi, ngoại ơi… Khánh ơi, ba Lộc của em đi làm về rồi nè.

Cùng lúc, thằng nhóc Khánh hớn hở bỏ điều khiển tivi lên bàn uống

nước rồi chạy lại phía cổng. Thằng bé giúp anh mở hai bên cửa sắt. Giọng nó lanh lảnh:

- Ba Lộc! Ba Lộc… Ba cho con hỏi, mấy đứa hàng xóm nó kêu ba má

chị Thảo ngoại tình nên không được chơi với chị Thảo nữa. Thế ngoại tình là gì hả ba? Con hỏi mà nội không có trả lời, nội nói mấy người lớn

toàn làm hư trẻ nhỏ… Ba nói con nghe đi ba…

Thằng Khánh dứt lời, Nguyên Thảo mím chặt môi nhìn thẳng về phía

Khánh, cô bé sợ hãi và chạy lại núp sau lưng cậu Lộc. Bé Thảo ném trái

bóng thẳng ra ngoài vườn, lẳng lặng đi về phòng mình. Con mèo trắng cũng cong đuôi chạy theo.

- Ba cấm con lần sau không có được ăn nói lung tung nữa nghe không?

Lộc nghiêm khắc nhìn đứa con trai răn dạy. Thằng bé lại đang độ tuổi

lớn, tính cách tò mò, nó chun chun mũi trả lời ba Lộc vì nghĩ mình bị

mắng một cách oan ức.

- Ba không trả lời thì lát con sẽ hỏi má. Má mà cũng không trả lời thì con sẽ hỏi bác Tâm Lan hay ông ngoại.

- Ai dạy con không nghe lời người lớn hả? – Lộc trừng mắt.

- Con không hư. Con chỉ muốn biết “ngoại tình” là gì thôi. Tại các bạn trong khu phố không chơi với chị Nguyên Thảo nữa chứ bộ. Chúng nó

còn bảo, con mà chơi với chị Nguyên Thảo nữa, chúng nó sẽ không chơi với con nữa đó ba.

Dứt lời, thằng Khánh chạy thẳng vào nhà. Thằng bé núp người sau lưng bà Xuân vì sợ ba Lộc đánh.

Lúc bấy giờ, bà Xuân dường như cũng không còn đứng vững được nữa. Bàn tay bà bám chặt lấy song cửa và không thốt nổi một câu để ngăn cản việc con trai bà muốn dạy dỗ cháu nội bằng đòn roi. Đến tận khi thằng Khánh

khóc thét lên, bà Xuân mới vội vã ra ôm lấy đứa cháu nhỏ dại.

Buổi tối hôm đó, Nguyên Thảo không nói một tiếng nào ngoài câu chào

hỏi, thưa gửi người lớn trước khi ăn cơm. Suốt bữa ăn, con bé nhìn chằm

chằm vào chiếc ghế Tâm Lan hay ngồi nhưng hôm nay lại bị bỏ trống. Đến

tận khi bà Xuân bảo: “Ăn nhiều thì mới có sức tới trường chứ Nguyên

Thảo. Mẹ Tâm Lan điện thoại nói sang nhà cô Hoàng Ngân có chút chuyện

nên lát nữa mới về. Con mau ăn đi”. Ông Tường cũng khuyên răn con bé và

gắp đầy thức ăn ngon vào chén cơm Nguyên Thảo. Chỉ có thằng nhóc Khánh

là vừa ngồi ăn cơm vừa sụt sịt mũi do bị ba Lộc đánh đòn lúc chiều. Thi

thoảng, thằng bé cũng lén lút nhìn trộm về phía Nguyên Thảo với vẻ sợ

hãi một cách khó hiểu.

Nguyên Thảo ăn nhiều cơm hơn mọi khi, rồi nó tự đánh răng, đi vệ sinh và về thẳng phòng ngủ.

Bà Xuân mang ly nước cam vào phòng, nó trùm kín chăn giả vờ ngủ.

Khánh cạy cửa ngó đầu vào, Nguyên Thảo hất tung chăn và lừ lừ mắt khiến thằng bé co chân chạy thẳng.

Qua cửa sổ, Nguyên Thảo nhìn xuống con đường của khu phố thắp điện

sáng. Những đứa bạn hàng xóm trạc tuổi nhau đang chơi trò rồng rắn lên

mây cùng cười nắc nẻ. Nó nhìn khuôn mặt đứa bạn nào từng bảo mẹ nó ngoại tình. Nó nhớ như in đứa bạn có nốt ruồi ngay cạnh m