Ai Sẽ Dắt Em Qua Nỗi Đau ?

Ai Sẽ Dắt Em Qua Nỗi Đau ?

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322751

Bình chọn: 9.5.00/10/275 lượt.

chữa trị tâm lý, chị còn mắc một thứ bệnh

khủng khiếp hơn cơ. Chị ngồi chờ đi. Em sẽ gọi bác sỹ tốt nhất nơi em

làm việc tới đây để giúp chị.

- Theo em thì bệnh gì? Bệnh điên hay là bệnh rối loạn nhỉ? Toàn những tác dụng phụ của tình yêu mang lại phải không? – Kiều Thanh cười nhếch

môi.

- Chị nói chuyện chẳng khác nào một đứa trẻ con. Hãy nghiêm túc chút đi, đừng “diễn” trước mặt em.

- Ừm! Thôi được rồi. Thật lòng mà nói, chị cảm thấy có lỗi với em nhiều lắm!

Vẫn là cái giọng tiểu thư với vẻ mặt cong cớn, Kiều Thanh nhìn cô

chằm chằm không một lần chớp mắt. Vẻ đẹp từ đôi mắt được tô vẽ kỹ càng

của Kiều Thanh rất tinh tế, có phần xảo quyệt, lại có phần đau đớn đến

đáng thương.

- Sao chị lại trở về Việt Nam? Người chồng giàu sang và hết lòng yêu

thương chị đâu rồi? Nghe anh Hoàng Minh nói, ông ta đã bảo lãnh cho chị

nhập cư sang bên đó cơ mà. – Tâm Lan mở lời hỏi han, bệnh nghề nghiệp đã mách bảo cho cô biết: “Hôm nay cô ta tới để cầu cứu và van xin cô một

điều gì chăng?”

- Chị yêu Minh. Thời gian sống ở Mỹ làm chị đau khổ. Khoảng cách địa lý giúp chị nhận ra mình yêu Minh nhiều như thế nào?

Kiều Thanh trả lời rành rọt. Dường như cô ta đã quên mất rằng, mình

vừa mới nói: “Thật lòng, chị cảm thấy có lỗi với em nhiều lắm”. Thường

thì chỉ có lời nói dối, không thành tâm mới khiến cho con người ta trở

thành kẻ hai mặt chỉ trong một tích tắc đồng hồ trôi qua. Tâm Lan nhìn

người đàn bà đối diện, đôi mắt cô chứa đầy sự phẫn nộ. Tại sao Kiều

Thanh lại có thể nói điều đó với cô một cách thẳng thắn và có phần trơ

trẽn đến như vậy chứ? Tâm Lan cười ngắc ngứ nơi cổ họng: “Ả đàn bà điêu

ngoa“. Cô mím chặt môi như cố chặn một tiếng nấc muốn bật ra. Đôi vai

gầy khẽ rung lên.

- Khi nói điều này, chị có nghĩ đến cảm xúc của em không?

Tâm Lan dịu giọng và nhìn thẳng vào khuôn mặt Kiều Thanh. Cô bật cười thành tiếng và cảm thấy ghen tị vô cùng khi thấy đôi mắt của chị ta hôm nay còn quầng thâm hơn cả lần gặp trước ở quán cà phê

- Có. Rất nhiều. Nhưng em biết đấy. Hạnh phúc là phải đấu tranh.

- Vậy thì chị thắng rồi. – Tâm Lan chẳng vui vẻ gì khi nói lên điều này.

- Tất nhiên là thế. Bởi chị là người đến trước em.

- Vậy hãy đến bên Minh đi và đừng bỏ rơi anh ấy thêm một lần nào nữa, để rồi lại lật đật chạy theo sau một người đàn ông khác như trước kia.

Sẽ không còn một Tâm Lan thứ hai để giúp anh ấy xoa dịu nỗi đau do chị

gây ra nữa đâu. – Tâm Lan vẫn luôn cố gắng để giữ thế chủ động. Cô không cho phép ả đàn bà trước mặt làm tổn thương mình thêm một lần nào nữa.

- Cô… – Kiều Thanh giận dữ. Nét mặt của chị ta trông đến khiếp đảm.

- Em không biết chị đang nghĩ gì. Chị có thể cướp anh Minh từ vòng

tay của em…? Ồ, tất nhiên rồi. – Cô cố trấn an bản thân, so vai và nói

tiếp. – Chị biết đấy, em nhầm… bởi anh Minh chưa bao giờ thuộc về em, kể cả suốt mấy năm qua có chung gối chăn và cùng mái nhà. Nhưng có một

điều, bé Nguyên Thảo là con gái của em, chị không có quyền đưa nó đi bất cứ nơi đâu khi chưa có sự đồng ý của em. Hãy hành động như một người có học thức, chị hiểu ý em chứ?

Kiểu Thanh vẫn không nói gì. Cô ta nhìn không chớp mắt khiến cho bản

thân Tâm Lan cũng trở lên run rẩy và mất tự tin vào câu nói giả vờ mạnh

mẽ của mình. Cô cảm thấy hơi bối rối. Phải chăng những lời nói vừa rồi

là quá vội vàng khi giọng điệu mang theo lời ám chỉ, cảnh cáo: “Đừng

đụng đến con gái tôi”.

- Đừng giả vờ yếu đuối trước mặt em.

Cô nhìn thẳng vào mắt Kiều Thanh, giọng nói gần như van lơn, nài nỉ.

Cô vốn dĩ đã chẳng ưa chị ta, từ bản chất cho đến ngoại hình hay lối

sống buông thả.

- Chị không hề đóng kịch. Hãy tin chị, hãy hiểu cho chị, bởi chúng ta đều là phụ nữ.

- Nếu chị cũng hiểu em thì chị sẽ không làm thế. Nhưng dù sao mọi

chuyện cũng đã kết thúc rồi. Chúng em sẽ ly hôn. Anh Minh và chị sẽ làm

lại cuộc đời, chẳng phải đó là điều chị mong muốn sao?

- Chị không biết nên giải thích với em như thế nào, nên bắt đầu câu

chuyện của mình ra sao… Thật sự, chị cũng khổ tâm lắm. Em biết đấy, cuộc sống nơi đất khách, quê người…

- Em hiểu rồi. Quan trọng là lúc này, lúc này này, chị có hiểu không?

Ngay lập tức, Tâm Lan đập mạnh tay xuống mặt bàn kiếng, ly nước lọc

sóng sánh nước tràn ra khỏi miệng ly. Lòng cô như nổi giông tố. Cô đang

đứng giữa một cuộc sống xen lẫn cả bi kịch và hài kịch. Có nghĩa là, cô

đã từng cướp được, có được người đàn ông của chị ta và giờ chị ta đã trở lại để giành giật người đàn ông vốn xưa kia “thuộc quyền sở hữu” của

mình. Cô thấy chị ta đang khóc. Cô không biết những giọt nước mắt nối

đuôi nhau lăn dài trên khuôn mặt được bôi trát kỹ phấn son kia là thật

hay giả. Cô chỉ biết, trong cơ thể mình lúc này hiện rõ những nỗi đau,

chúng chạy rần rật dọc cơ thể, quặn thắt đến tột cùng.

Nhìn kỹ vào gương mặt có phần hốc hác đi so với những ngày trước, gò

má không còn ửng hồng một cách tự nhiên của Kiều Thanh, Tâm Lan chợt

thấy mình quả là một đứa ngốc và không hề biết “diễn”. Nói chính xác

hơn, vai diễn của cô trong kịch bản này đã bị đạo diễn khiển trách rất

nặng nề. Bởi h


XtGem Forum catalog