
đánh Hùng xưởng trưởng để trả thù giùm anh ta vì bị lão khai
trừ.
Hai người ung dung ngồi trên xe taxi đến cuộc cảnh sát Đài
Bắc trình cho viên cảnh sát trực. Viên cảnh sát trợn mắt nhìn Vương Cách
nói:
- Có điện thoại từ Đạm Thủy gọi xin cho anh về y
viện.
- Tôi không phải về y viện, mà đến đây tố cáo ông Khưu
viện trưởng y viện thần kinh là một hung thủ, là kẻ điếm đàng, bọn họ cho người
mạnh thành người bịnh, tôi có sẵn giấy chứng vẫn mạnh lành như thường do y sĩ
chánh thức ký tên đây.
Viên cảnh sát sững sờ tưởng mình nghe lầm, nên hỏi kỹ
lại:
- Anh đến đây với dụng ý gì?
Vương Cách với lời lẽ rất mạch lạc:
- Tôi đúng là người đã trốn ra khỏi y viện, lúc trốn ra có
một y sĩ cản trở, bất đắc dĩ phải đả thương anh tạ Tôi đồng ý đến nạp mình, mặc
tình pháp luật xét sử.
Người họ Phương bạn của Vương Cách nói tiếp:
- Vương Cách quả là người vô cớ lại bị đưa vào bịnh viện
thần kinh, cũng vì anh này biết được việc tư tình của lão xưởng trưởng Kiến
Thành hóa công xưởng, lão này lại thông đồng với bịnh viện thần kinh, nên bắt
Vương Cách để đưa vào nhốt mà điều tri...
- Anh là gì với ông này?
- Tôi họ Phương, là bạn của Vương Cách.
Vương Cách nhìn viên cảnh sát, nói tiếp:
- Anh nầy chỉ giúp đưa tôi đến cảnh sát để tự thú, riêng
anh Phương đây thì không dính dánh gì đến việc của tôi. Ước mong sau khi quí ông
chấp nhận những vấn đề tôi tự thú, xin cho tôi một cơ hội, để tôi trình bày với
các ký giả báo chí những vấn đề bỉ ổi của lão chủ xưởng Kiến Thành và của giám
đốc bịnh viện thần kinh, tôi có đầy đủ tài liệu, hình ảnh để làm chứng cớ.
Qua ngày hôm sau, trên mặt báo chí xuất hiện hình ảnh của
Vương Cách trước cảnh sát cuộc. Chắc chắn có cuộc sắp đặt trước, cũng có lẽ một
vài tờ báo đã có thành kiến với Hùng Kiến Phương. Trên những tờ báo ấy có mấy
hàng tiêu đề rất nổi, trong đó còn có hình của Hùng Kiến Phương uống rượu với Mỹ
Mỹ, và địa chỉ của nàng.
Sau khi Khưu viện trưởng đọc xong tin đó trên báo, ông gọi
điện thoại cho Hùng xưởng trưởng:
- Anh Kiến Phương, có đọc báo chí hôm nay không?
- Xem rồi, tôi đã biết việc này hồi chiều qua.
- Sao anh không cho tôi hay, và tìm cách ngăn trở?
- Vấn đề này không phải giản dị, anh chỉ là phụ thuộc, mục
đích chánh mà họ nhắm là tôi.
- Thật tôi có lỗi với anh, bởi vì không thận trọng trong
vấn đề Vương Cách mà xẩy ra việc to lớn này.
Hùng xưởng trưởng gượng cười nói:
- Đông Vượng, anh đừng qui trách nhiệm cho anh, đối với
vấn đề này tôi đã có cách giải quyết, tất cả đều do họ chủ mưu có kế hoạch.
Vương Cách chỉ là một hình nộm, hắn ra mặt la hét lớn lối, chớ mọi việc đều do
người giựt dây đằng sau lưng mới là quan trọng.
Lão Khưu rất ngạc nhiên sau khi nghe lão Hùng trình bày,
bỗng nhiên lão tỉnh ngộ. Sau khi Vương Cách trốn khỏi hai hôm, nếu một mình hắn
thì đã bị bắt trở lại rồi. Bởi vì hắn không tiền, không nhà, không nơi nương
tựa, làm thế nào bỗng dưng anh ta họp báo một cách đàng hoàng? Chẳng những bài
báo tường thuật rất rành rẽ lại có hình ảnh đầy đủ, hắn đâu có đủ sức làm việc
đó. Nghĩ thế, lão rất lo lắng hỏi:
- Nói thế có nghĩa là anh đã biết rõ kẻ nào ở sau lưng
giựt dây Vương Cách?
- Tôi không dám quả quyết trăm phần trăm, nhưng tôi biết
kẻ đang đối đầu với tôi.
- Phải rồi, trên mặt báo còn có người họ Phương đi theo
Vương Cách, là một công nhân đã bị anh khai trừ từ trước.
- Hắn cũng chỉ là một hình nộm, bất quá hơn Vương Cách một
ít thôi, tôi ngờ phía sau lưng hai hình nộm này là một đồng nghiệp. Đã một lần
tranh giành vấn đề đầu tư với Tạ Đổng sự trưởng từ Hương Cảng qua, anh ta bị tôi
đánh bại, nên dùng đến thủ đoạn bỉ ổi để đối phó tôi. Vì làm ăn mình phải chấp
nhận, vấn đề này là một đòn tấn công tôi rất nặng.
- Anh Kiến Phương, anh phải họp báo để nói rõ sự thật,
chúng ta có nắm đủ tài liệu trong tay để minh chứng.
- Đưong nhiên rồi, nhưng tôi còn đang hoài nghi chưa biết
họ thật tâm giúp đỡ mình không?
- Theo lời anh là vấn đề đầu tư hả?
- Đó là điều tôi đang lo ngại nhất. Tôi phải đến cơ xưởng
lập tức, tìm Hồ xưởng trưởng để nghiên cứu kế hoạch đối phó, đồng thời trấn an
người trong xưởng, mặt khác nói rõ người phía sau vụ âm mưu này cho Tạ Đổng sự
trưởng biết. Sau đó mới mở cuộc họp báo.
- Theo ý tôi, tốt nhất cuộc họp báo này do tôi và anh đứng
ra mời ký giả, anh nên chuẩn bị tài liệu đi, tôi sẽ đến cùng anh, tiện
không?
Hùng xưởng trưởng chần chờ giây lát nói:
- Được rồi, điều đó rất thích hợp.
- Tạm quyết định như vậy đi, ba giờ chiều nay mình cử
hành, cuộc họp báo do tôi và anh đứng ra, họ đứng sau bức màn mà giựt dây, mình
cũng nói rõ những việc sau bức màn cho các ký giả biết.
- Quyết định như vậy, trưa nay tôi sẽ gọi điện thoại để
cùng anh chọn địa điểm, và bàn chi tiết, những vấn đề khó khăn cần phải đối
phó.
Phú và Phi sau khi đọc báo xong, họ lấy làm khó chịu, vì
họ không biết bề trái của việc khó khăn mà Hùng xưởng trưởng phải đối phó, nhưng
bề mặt của sự việc cũng đủ thấy vô cùng quan trọng, tinh thần Phú và Phi rất lo
âu, họ tin rằng cái họa Vương