Duck hunt
Ái Quả Tình Hoa

Ái Quả Tình Hoa

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 321534

Bình chọn: 7.5.00/10/153 lượt.

cười hỏi:

- Tiểu Lê, chiều hôm qua công việc thế nào?

Phi cười theo:

- Cũng tốt, lúc đầu nàng giận dữ, sau đó cũng tiếp nhận lời của mình giải thích.

- Chắc nàng chịu nhiều điều huấn thị của nhà ngươi hả?

- Phú lầm rồi, anh không hiểu nổi Bân Bân đâu, tánh tình nàng rất thẳng, dễ hiểu lầm, tự ái cao, hay giận, gàn bướng, nhưng rất phục thiện, khi nghe giải thích rõ thì biết nhận sự thật.

Phú cười cười nói:

- Được vậy thì hay biết mấy.

Phi muốn đem sự hoài nghi của mình mà nói cho Phú nghe. Chàng nhận thấy nàng còn có chuyện muốn nói với chàng, thêm vào đó, đêm qua nàng không về nhà, tuy chàng cho rằng nàng ở tại nhà bạn học nhưng chàng không yên lòng. Những sự kiện này khiến cho lòng chàng xốn xang, nên muốn hỏi ý kiến Phú. Nhưng chàng nghĩ tời nghĩ lui mãi mà nói chẳng ra lời. Hơn nữa, điều này chỉ là việc riêng giữa chàng và nàng, không thể có người thứ ba biết.

Phi vừa rời Phú thì một cô nữ công nhân tại văn phòng đến nói:

- Thưa Lê y sĩ, có điện thoại cho ông.

Phi hỏi nhanh:

- Cô biết từ đâu gọi đến không?

- Nơi nhà của Hùng xưởng trưởng, xin ông đến tiếp sẽ rõ.

Phi chỉ ờ một tiếng, sau khi cô công nhân đi rồi, bỗng nhiên Phú nói:

- Tiểu Lê, mi hãy mau đi, chắc đã có gì xẩy ra cho Tố Tố.

Phi hoài nghi hỏi:

- Tố Tố lại xẩy ra chuyện gì nữa? Trong khi mình rời khỏi nhà thì cô ta vẫn mạnh khỏe mà.

Phú đưa cao tờ báo nói:

- Mi hãy đi mau nhất định nàng đã xem thấy bài báo rồi, tình hình có thể xẩy ra nghiêm trọng.

Phi như đã tỉnh ngộ, chàng gật đầu, tính đến văn phòng xem xe của viện trưởng nếu còn thì mượn đi cho mau. Nhưng chàng chưa đến văn phòng thì tâm thần đã thấy đôi phần an ủi vì chàng nhớ ra Tố Tố đã nói với chàng tại Bích Đàm, biểu lộ tâm trạng cho chàng biết rõ là Cơ Thực đã chết thật, nếu thế, bây giờ nàng có xem thấy báo chí chăng nữa thì cũng chẳng đáng lo, tuy việc đó đối với nàng là một điều xúc động mạnh, nhưng chưa đến nỗi là nghiêm trọng.

Chàng nhất định gọi điện thoại để biết tình hình. Người từ đầu dây bên kia là bà Hùng. Khi nghe tiếng chàng, giọng bà gấp rút:

- Cháu Phi đó à, xin cháu đến mau chút,

- Có phải hôm nay Tố Tố xem thấy bài báo hả bác?

- Phải rồi, nó khóc dữ lắm, cứ gọi tên cháu mãi?

- Được rồi, cháu sẽ đến bâygiờ.

- Cháu hãy mau đến giúp, ba nó cũng không có ở nhà, mình tôi chưa biết phải làm sao.

- Xin bác đừng lo, chuyện này đối với Tố Tố không hại gì xin bác chớ để cho Tố Tố ra đi, giây lát cháu sẽ đến.

- Bác mong sao cháu đến càng sớm càng tốt.

Sau khi Phi buông điện thoại xuống, Phương Tử đến tìm chàng cho biết, Khưu viện trưởng cho mời chàng. Chàng biết là không ngoài việc vừa quạ Vấn đề này là ngoài ý muốn của chàng, nếu Khưu viện trưởng trách chàng thật rất oan.

Sau khi chàng đến, quả nhiên thấy Khưu viện trưởng để tờ báo trên bàn. Lão chỉ tờ báo hỏi:

- Dịch Phi, có biết vấn đề này không?

- Nhờ anh Phú nói thì cháu mới biết, chiều hôm qua cháu bận đi trường học.

Khưu viện trưởng nhíu đôi mày nói:

- Hoàng Thiên Phú đã cho Trương Lập Dân xuất viện hả?

Phi gật đầu, và đem chuyện từ đầu đến lúc gặp Phú rồi tường thuật lại. Lão nghe rõ bèn gật đầu:

- Các cậu xử sự không lầm lỗi, tôi không phải gạn hỏi về trách nhiệm do ai, tôi chỉ biết các cậu làm việc rất chu đáo. Hơn nữa, chiều hôm qua tôi và Phi không có mặt tại đây, nhưng muốn hành động điều gì cũng phải thông tri cho tôi biết.

Phi xét thấy lão viện trưởng nói rất phải, nếu chàng biết trước sự kiện này sẽ báo cáo viện trưởng biết. Phú làm việc rất chu đáo, tại sao việc này anh ta rất lơ mở Lão gác lại chuyện này nói:

- Tố Tố vừa tìm Phi cháu nên đi mau.

- Vâng, bác Hùng cũng vừa gọi điện thoại cho cháu, cháu cũng hứa sẽ đi ngay.

- Phi bảo lão Trưong lái xe đưa đi, nếu cháu thấy cần xe thì cứ để đó mà dùng.

- Cháu không cần xe, chỉ cho cháu đến nơi là xong.

- Nếu Tố Tố có xẩy ra chuyện gì, hãy gọi điện thoại cho tôi biết. Trước mười hai giờ tôi chưa rời y viện.

Phi vâng lời ra khỏi cửa văn phòng. Lão Khưu bảo Phương Tử nhận chuông gọi Phú đến. Phi biết lão bọi Phú đến để nghiên cứu tình hình của Trương Lập Dân. Dân tuy đã xuất viện nhưng còn nhiều việc liên quan đến chàng, chắc còn lắm phiền phức nữa. Trừ khi công ty hàng không công khai nhìn nhận trách nhiệm về tai nạn phi cơ, bằng không đôi bên khó tránh khỏi lôi nhau ra pháp đình. Đến lúc đó, y viện cũng phải lên tiếng.

Phi đến nhà Tố Tố, rồi bảo lão Trương quay

xe về, chàng vội vã đi vào nhà. Bà Hùng đang đứng tại cửa chờ chàng. Phi xem

thấy thần sắc của bà Hùng rất lo lắng. Chàng hỏi:

- Thưa bác, Tố Tố có sao đó?

- Nó đã ngủ rồi, bác đang ngồi đây chờ đợi cháu.

- Tố Tố không sao hả bác?

- Không ai ngờ trước được hôm nay báo chí lại đăng tải

những sự kiện này, lúc đầu không ai chú ý, khi nó xem thấy báo khóc gần ngất

xỉu.

- Thưa bác, cháu có lỗi với bác, vì chiều hôm qua có việc

cần phải đi Đài Bắc, nên không hay biết gì, nếu cháu biết trước sẽ đề phòng mọi

việc xẩy ra.

- Khưu viện trưởng cũng nói, ông ta không hề hay biết cuộc

họp báo này, nếu Phi biết trước thì thế nào cũng cho ông ta hay.

- Trước khi