
Cách là do chính họ gây ra, nếu Vương Cách còn ở
lại y viện mà điều trị thì đâu ra nông nỗi?
Đồng thời, trên mặt báo cũng đề cập đến tên của hai chàng,
có lẽ đối phương cố ý bới móc để gây chia rẽ, cũng có lẽ Vương Cách nói thật.
Bởi Vương Cách tuyên bố trước mặt ký giả: hắn vô cùng biết ơn hai chàng, may có
hai chàng trọng nghĩa mà hành sự, đem hắn rời khỏi phòng cách vách trong bịnh
viện, bằng không thì hắn không biết bao giờ thấy lại mặt trời. Những lời này cố
ý đề cao hai chàng, nhưng sau khi đọc xong bài báo, hai chàng không thấy ảnh
hưởng tốt đẹp nào cho mình.
Hai chàng sau khi bàn định xong, quyết đến ra mắt Khưu
viện trưởng để thỉnh thị ý kiến, đồng thời cũng nhận tội trước viện
trưởng.
Khi hai chàng đến ra mắt Khưu viện trưởng, ông không một
lời nào trách cứ, ông ta chỉ nói:
- Tôi với Hùng xưởng trưởng đã nói chuyện qua rồi, việc
nầy hai người không có lỗi chi, không trách nhiệm gì cả.
Phú trả lời:
- Lẽ ra chúng tôi phải chịu trách nhiệm phần lớn trong sự
việc này, nhưng được viện trưởng và xưởng trưởng tha thứ, khiến cho lòng chúng
tôi cảm thấy không yên. Vả lại, việc nầy đến đây chưa phải chấm dứt, Phi vừa
tính với tôi đến nhờ viện trưởng dạy cho biết ý kiến phải đối phó thế nào?
Khưu viện trưởng gật đầu, lão lấy thuốc nhét vào ống bíp
nói:
- Vấn đề nầy, tôi tính tìm Phú với Phi để cho biết. Bởi vì
tôi với Hùng xưởng trưởng đã tính ba giờ chiều nay sẽ cử hành một cuộc họp báo
để thanh minh những lời vu khống trong bài báo hôm nay, đồng thời cũng cho mọi
giới trong nước biết đường lối của y viện chúng tạ Lúc đó cũng rất cần có mặt
hai người, nếu ký giả có phỏng vấn, cũng nên nói rõ các sự kiện của Vương Cách
cho họ biết.
Cả hai cùng vâng lời, Phi lại tiếp:
- Theo ý chúng tôi, Vương Cách đề cập đến tên của chúng
tôi là cố ý bới móc để gây chia rẽ nội bộ, chớ không có dụng ý tốt.
- Vương Cách bị người lợi dụng, mượn y viện để công kích,
nhưng mục tiêu chánh của họ là Hùng xưởng trưởng.
Phi có phần lo lắng nói:
- Thế là vấn đề này có ảnh hưởng tới bác Hùng rất
lớn.
- Hiện giờ khó mà giải quyết, có lúc thấy việc nhỏ không
đáng kể, nhưng tầm quan trọng của nó rất lớn. Hùng xưởng trưởng đã cùng tôi dự
định việc đối phó rồi.
Phi và Phú nhìn nhau không nói gì, nhất là Phi khó mà yên
lòng cho được. Chàng đã từng ở tại nhà Hùng xưởng trưởng, nên chàng biết rõ hoạt
động của Kiến Thành hóa cơ xưởng, nhất là lão Hùng đã lao phí không biết bao
nhiêu tâm huyết, lắm khi cả gia sản của lão hầu như đầu tư tất cả vào cơ xưởng
này. Gần đây có nhiều mối cạnh tranh, khiến cho tình trạng của cơ xưởng sa sút.
Chàng có nghe các xưởng từ Hương Cảng bỏ vốn đầu tư, nhưng chàng không được hiểu
rành vấn đề này lắm. Nếu rủi thất bại thì, Hùng xưởng trưởng phải mất cả danh dự
lẫn tài sản. Biết rằng đối phương bố trí để hạ Hùng xưởng trưởng, nhưng sức
chàng không thể giúp được gì.
Trong lúc Phi chưa biết tìm cách nào để giúp vào việc này,
bỗng nhiên có điện thoại của Hùng xưởng trưởng gọi đến. Khưu viện trưởng sau khi
nghe rõ tiếng của Hùng xưởng trưởng, bèn bịt ống điện thoại lại, hướng vào Phú
và Phi nói:
- Phú và Phi đừng lo lắm, hãy đi ra ngoài giây lát, việc
giữa tôi và hai cậu đã xong.
Phú và Phi không biết làm sao hơn, phải lẳng lặng đi ra
ngoài. Căn cứ theo lời đối thoại giữa hai lão, thì sự tình không mấy gì thuận
lợi. Vì thế, nên lão bảo hai người ra ngoài để tiện việc bàn luận:
- Anh Kiến Phương đó à? Chuyện đã đến đâu rồi?
- Rối rắm ghê lắm!
Nghe đến đây, lão Khưu cảm thấy có gì rất quan trọng, nên
lão không muốn cho ai nghe biết:
- Chúng ta nên tìm một nơi nào để thảo luận thì tốt
hơn.
Lão Hùng chần chờ giây lát nói:
- Được rồi, hiện giờ tôi đang ở tại Đài Bắc, anh muốn gặp
nhau tại đâu đây?
- Anh không về dùng cơm trưa hay sao?
- Sợ về chẳng kịp, hiện giờ còn hai người đang chờ. Nếu
anh có thể đến...
- Được, tôi sẽ đến.
- Tôi đợi anh tại văn phòng cơ xưởng.
Buông điện thoại xuống, Khưu viện trưởng gọi mấy người rồi
ông dặn họ tìm những tài liệu đầy đủ cho cuộc họp báo, sau đó lão giải quyết và
sắp xếp những chuyện cần thiết, đồng thời chỉ thị cho nhân viên chiều nay nghỉ
sớm lúc hai giờ rưỡi. Căn dặn xong, lão vội vã đi Đài Bắc.
Lão cũng biết rõ tâm tính của lão Hùng, nếu công việc chưa
đến nỗi nào thì lão không hề van cầu người khác giúp đỡ. Cũng như lão biết tình
hình kinh tế cơ xưởng của bạn, nếu lo không xong cuộc đầu tư này có thể cơ xưởng
sẽ bị phá sản. Lão Khưu quyết hết lòng lo giúp cho người bạn già, nhưng sức của
lão có hạn, không thể đỡ nâng nổi đại cuộc cho lão Hùng, nên được tin này lão
lập tức đi ngaỵ Khi đến văn phòng cơ xưởng, nhìn thấy Hùng xưởng trưởng và Hồ
Kinh Lý đang lặng lẽ nhìn nhau. Lão Khưu biết tình hình không mấy ổn, nên lão
lập tức mở lời:
- Tôi tin rằng anh muốn nói những chuyện anh không thích
nói, cũng như có nói ra tôi cũng chẳng mấy thích nghe. Nhưng cho tôi nghe thử
nào, nếu có quá khó khăn thì cho tôi chia sự khó khăn ấy với.
Hùng xưởng trưởng và Kinh Lý ý sắc mặt cả hai lộ vẻ vô
cùng lo âu, kh