
a Nhi ...” Hắn hơi nhổm người dậy, tiến đến bên tai nàng, “Xiêm y của nàng ướt cả rồi, ta cởi ra giúp nàng.”
Nguyệt Nha Nhi giật mình, quả nhiên kinh ngạc khi thấy xiêm y trên người mình ướt sũng, hóa ra là nước sông trên người hắn đều thấm hết lên xiêm y của nàng. Còn chưa kịp nói gì, tay hắn đã tìm đến bên hông nào, chậm rãi tháo thắt lưng trên người nàng.
Cởi ngoại sam của nàng ra, nhưng áo trong cũng không ướt nhiều, vì thế hắn rút tay về cởi hai ba lớp áo ướt đẫm trên người mình, không hề cố kỵ mà để lộ vòm ngực cường tráng trước mặt nàng.
Gương mặt Nguyệt Nha Nhi nóng lên, hơi cúi đầu xuống, bên tai hiện rõ lên nét đỏ ửng.
Bọn họ vốn là những người thân của nhau, nhưng mà đối mặt với thân thể của đối phương, lại vẫn như người xa lạ.
Phản ứng của nàng như lấy lòng hắn, cũng trêu chọc hắn, cho dù thứ tồn tại dưới tận đáy lòng nàng kia là gì thì cũng không quan trọng.
Nàng ngượng ngùng như vậy, trong lòng hắn, nàng chính là một nữ tử trong trắng.
Một tiếng than nhẹ khó có thể nghe thấy, hắn lần nữa bế nàng lên, để nàng ngồi trong lòng mình.
Nguyệt Nha Nhi tuy xa lạ với sự tiếp xúc nam nữ, nhưng nàng cũng mẫn cảm nhận thấy thân thể hắn biến hóa, nhất thời trở nên mất tự nhiên, vừa sợ vừa thẹn muốn giãy khỏi vòng ôm của hắn.
Điều này đối với hắn không khác gì châm dầu vào lửa, nhìn thấy gương mặt xấu hổ và dáng vẻ sợ sệt của nàng, hắn bỗng nhiên nổi lên một ý nghĩ xấu xa, bắt lấy tay nàng, để lên ngọn nguồn lửa nóng của mình.
“A ...” Nguyệt Nha Nhi hét to lên một tiếng, rút tay lại, vừa sợ vừa giận, “Chàng làm gì vậy?”
Ánh mắt trong suốt của nàng, mang theo sự uất ức, mang theo cả sự phẫn nộ, ngừng một lát, lại chậm rãi cúi đầu xuống như kiểm điểm, đỏ mặt không dám nhìn hắn, trong lòng phảng phất như có một chú nai con, chạy loạn khắp nơi, bang bang không ngừng.
Cuối cùng hắn lại không kiềm chế được, ôm nàng thật chặt, sau đó liền tống khứ chiếc kỷ trà vướng bận phía sau lưng nàng ra khỏi khoang thuyền, “ầm ầm”
Sau tiếng động đó, chiếc bàn rơi vào dòng nước.
Cuối cùng cũng có thể cử động chân tay thoải mái, hắn liền dùng một tay áp đảo nàng dưới thân, chậm rãi hôn lên hai gò má ửng hồng của nàng, lẩm bẩm: “Nguyệt Nha Nhi, chúng ta cứ như vậy, không tốt sao?”
Không tốt? Làm sao có thể không tốt? Nàng chậm rãi nhắm hai mắt lại, nếu có thể vẫn cứ như vậy mà chung sống, nàng tình nguyện giảm thọ để đổi lấy.
Ước nguyện duy nhất, là có thể vẫn như thế này.
Mở mắt ra lần nữa, ánh mắt tất nhiên đã đầy những giọt lê nóng, thấp giọng gọi hắn: “Tuyên....”
Nhiệt huyết hắn sôi trào, cúi người che đôi môi nàng lại, dùng sức hôn lấy hôn để.
Gắn bỏ nỉ non dần dần hóa thành những cơn thở dốc, vành tai tóc mai chạm vào nhau được một lúc, cuối cũng hắn chậm rãi nâng người lên, tiến nhập nàng.
Nguyệt Nha Nhi cắn chặt môi dưới, đón nhận lấy sự nhiệt tình của hắn, gian nan yêu thương.
Cuối cùng, sự ấm áp của nàng bao vây lấy hắn, hắn thỏa mãn thở dài, cúi đầu, ánh mắt nàng vẫn trong suốt và đọng nước, nhìn hắn, vẫn là vẻ mặt đỏ ửng, và e lệ không thôi.
Nguyệt Nha Nhi, nàng đã hạ cổ với ta rồi đúng không? Trong lòng hắn thở dài, lại lần nữa ổn định nàng, động tác thong thả.
Trong thuyền nhỏ, thở gấp triền miền, đầy những âm thanh lưu luyến.
Một bức họa tình cảm đầy kiều diễm. Hồi lâu sau, Nguyệt Nha Nhi nằm gác đầu lên ngực Thập Nhị, không nói được lời nào, chỉ nghiêng tai nghe nhịp tim của hắn, ánh mắt cũng toát ra vẻ trầm mê.
Thập Nhị thấy nàng vẫn không nhúc nhích gì cả, thì nghĩ chắc là nàng mệt quá nên thiếp đi, nên cũng không dám động đậy, lấy tay vuốt nhẹ sau đầu nàng, động tác đó sức lực vừa phải, Nguyệt Nha Nhi lại thật sự thấy hơi buồn ngủ, nằm trước người hắn cọ vài cái, rồi nhắm nghiền hai mắt.
Ngủ được chừng hai canh giờ, ngủ đến sắc trời chyển sang chập tối, trên dòng sông bắt đầu có những khúc nhạc du dương phiêu đãng, Thập Nhị mới nhẹ nhàng vỗ lên lưng nàng, gọi một tiếng: “Nguyệt Nha Nhi?”
Nguyệt Nha Nhi chậm rãi mở mắt ra, ánh mắt đầy vẻ tỉnh táo.
“Nàng không ngủ à?” Hắn nhìn thấy thế mới kinh ngạc.
Nhưng Nguyệt Nha Nhi chỉ cười nhẹ, trên mặt dường như còn có nét e lệ chưa hề phai đi, nhìn thấy hắn lại bắt đầu nhiệt huyết sôi trào.
Quyết tâm cố nén sự rung động, hắn giúp nàng ngồi dậy: “Phải trở về rồi.”
Nhưng lúc này mới phát hiện, quần áo hai người cởi ra đều ở cùng một chỗ, quần áo ướt sũng của hắn thấm hết vào quần áo của nàng, giờ cũng không thể nào mặc được.
Nguyệt Nha Nhi nhanh chóng giấu thân mình dưới tấm thảm đơn bạc, quay mặt đi không nhìn hắn, nhưng trong lòng lại hơi có cảm giác dở khóc dở cười.
Thập Nhị nhìn nàng một cái, rồi cười gượng: “Không sao cả, ta đi tìm xiêm y khác đến cho nàng.”
Sau đó, hắn nhanh chóng mặc tạm chiếc quần dài ướt đẫm, cầm lấy túi bạc rồi ra khỏi khoang thuyền.
Trên sông có vài chiếc thuyền hoa phiêu đãng, Thập Nhị vốn muốn tìm thuyền đám công tử ăn chơi với mình, nhưng không ngờ liếc mắt một cái liền thấy cách đó không xa, là thuyền hoa của phủ Hoàng Phủ Thanh Thần.
Thuyền hoa dần dần đến gần, phía mũi thuyền có một tên sai vặt, thấp