
án hận nàng, bỗng nhiên hắn cảm thấy hận chính mình, phút chốc ngồi dậy bước nhanh xuống giường.
Đạm Tuyết nhanh chóng nắm cổ tay hắn kéo lại, cười khổ một tiếng nói: “Chàng xem ta thật sự sợ tình cảnh này, một là chàng không tin, hai là chàng tin nhưng sẽ bắt đầu oán hận.”
Hoàng Phủ Thanh Thần ngồi ở mép giường, hồi lâu sau rốt cục xoay người lại đem nàng ôm vào lòng: “ Là ta không tốt, Đạm Tuyết, đều do ta.”
Hắn bỗng dưng nhớ lại ngày đó, nàng đi vào quánNhư Ý kiếm hắn, thế nhưng hắn lại đẩy nàng, làm cho nàng té ngã, mà tính ngược thời gian, khi đó trong bụng nàng đã có Thành Thuyết! Chỉ một thoáng, hắn cảm thấy toàn thân toát ra mồ hôi lạnh, nghĩ đến mà khiếp sợ không thôi – thì ra hắn thiếu chút nữa đã tự tay hại chết cốt nhục của mình.
Đạm Tuyết nhẹ nhàng nở nụ cười:“Không, chàng tốt lắm,ta nghĩ chuyện gì đã qua hãy để nó qua, huống hồ mọi chuyện đã qua, ai đúng ai sai làm sao nói hết được? Ta biết chàng đối với ta tốt, vô cùng tốt, trên đời sẽ không có người thứ hai giống như chàng đối xử tốt như vậy với ta.”
Hoàng Phủ Thanh Thần thật sự rất cảm động, thiếu chút nữa đã rơi lệ.
Thì ra nàng đều biết hết, nàng toàn bộ đều biết, hơn nữa nàng để ý, nàng cũng để ý đến hắn! Trong lòng hắn nhất thời rung động, gắt gao ôm chặt nàng không nói ra lời.
Cuối cùng, Đạm Tuyết thấp giọng nói: “Nhưng ta còn có một việc không xác định được.”
“Là việc gì?” Hắn vội nói, “Nàngmuốn nói đến việc gì?”
“Ta không xác định, nếu ta muốn chàng không ghi hận công tử, cùng công tử giải hòa, trong lòng chàng có thể lại sinh ra băn khoăn cùng suy nghĩ hay không?”
Hoàng Phủ Thanh Thần trầm mặc. Trong một khắc khi nàng nhắc đến Nam Cung Ngự, hắn liền lập tức có cảm giác chán ghét, trong lòng thật đúng là hiện lên một tia hoài nghi. Nhưng cuối cùng hắn nghĩ trải qua những chuyện ở Tây Càng thì chuyện này quá bé nhỏ không đáng kể bận tâm, hắn trầm ngâm một lát mới lên tiếng:“Ta...... tận lực thử xem.”
Đạm Tuyết cũng biết nhất thời bắt hắn quên đi hết tất cả cũng là khó khăn, bởi vậy cũng không tiếp tục nói tiếp, chỉ chậm rãi tiến đến ôm lấy hắn: “A cửu.”
“Sao?”
Dừng một chút, nàng rốt cuộc cũng không nói gì, chỉ khẽ cười nói:“Mang ta tiến cung nhìn Thành Thuyết đi.”
Hoàng Phủ Thanh Thần đột nhiên ngẩng đầu, giống như hắn đang tranh giành tình nhân với con, đứng lên nói: “Từ trước tới nay, nàng nhớ con nhiều hơn hay nhớ ta nhiều hơn?”
Đạm Tuyết lại lần nữa bất đắc dĩ thở dài một tiếng – nam nhân này vĩnh viễn cũng không lớn được! Nàng nghĩ nghĩ, vẫn là trước nên trấn an hắn cho nên vươn tay ra, nhẹ nhàng chỉ chỉ ngón tay ở trước ngực hăn, ngụ ý ám chỉ là “chàng”.
Không ngờ nàng đã tính sai một bước! Hoàng Phủ Thanh Thần chỉ một thoáng lại lần nữa có cảm giác mừng như điên, lập tức đem nàng ấn ngã xuống giường:“Nếu đã như thế, ta hẳn là nên đối xử tốt với nàng, không phải sao?”
Đạm Tuyết nhịn không được kêu lên một tiếng sợ hãi, hối hận không thôi rồi nhắm hai mắt lại.
Từ hôm qua, Tịch Nhan đã nghe nói hôm nay Đạm Tuyết sẽ tiến cung để thỉnh an Dung phi nên nàng đã cố ý dậy thật sớm để qua bên Dung phi nhìn xem.
Mấy tháng qua, phần lớn thời gian, Thành Thuyết đều ở lại trong cung, Tịch Nhan thật ra cực kì thích đứa nhỏ kia, nhìn hắn non nớt, khuôn mặt nhỏ nhắn cố ý đối nghịch với người bên cạnh, nàng liền nhịn không được muốn cười. Nhưng thích là thích, nàng luôn chú ý không cho Nhật Hi và đứa nhỏ kia cùng nhau chơi chung, bởi vì nàng không muốn Nhật Hi lớn lên sẽ giống Hoàng Phủ Thanh Vũ - tính tình sâu không lường được, nhưng nàng cũng không muốn Nhật Hilại giống như Thành Thuyết, còn nhỏ tuổi mà đã có bộ dáng thâm trầm.
Có một hôm, nàng cùng Hoàng Phủ Thanh Vũ thảo luận qua vấn đề này, bàn xem đứa nhỏ về sau giống ai thì tốt, kỳ thật trong lòng Tịch Nhan muốn nói mình muốn Nhật Hi giống Nam Cung Ngự -- nếu đứa nhỏ có thể có tính tình giống như hắn, cũng không có gì làm cho người ta phải lo lắng. Nàng nhất thời sơ sẩy ở trước mặt Hoàng Phủ Thanh Vũ nói ra, lại nhất thời làm hắn giận dữ, thế là nàng bị một phen ép buộc không ngừng, mãi cho đến khi Tịch Nhan cầu xin tha thứ mới có thể được giải thoát.
Từ xa xa, nàng liền thấy Thành Thuyết một mình ngồi ở bậc thang trước cung của Dung phi. Thành Thuyết trông thấy nàng, tuy rằng khuôn mặt vẫn nhỏ nhắn như trước, nhưng cậu bé vẫn theo quy củ hành lễ:“Thành Thuyết xin thỉnh an Hoàng bá mẫu.”
Khi Tịch Nhan đi đến liền không để ý quy củ mà ngồi xuống bên cạnh cậu bé, cười nói:“ Thành Thuyết, conđang ở đây làm gì vậy?”
Thành Thuyết thở dài, nói: “Con nghe nói mẫu thân sẽ đến, con đang đợi người.”
Tịch Nhan vừa nghe cậu bé nói chuyện liền nhịn không được ha ha cười, vừa muốn mở miệng nói lại đột nhiên thấy Thành Thuyết muốn đứng dậy, hướng về phía xa xa hô to một tiếng: “Mẫu thân!”
Tịch Nhan nhìn theo hướng tay hắn vẫy vẫy, ánh mắt nheo lại nở nụ cười.
Nàng ta thật sự đã đến rồi, quần áo trắng tinh, dó chẳng phải là Đạm Tuyết đã lâu không gặp mặt sao?
Đạm Tuyết đến thỉnh an Dung phi, trong lòng Dung phi dường như vẫn còn có chút sợ hãi, sau khi bảo nàng đứng dậy xong