
g Hứa Lập Thiên kêu lên thảm thiết, không ngờ Hoàng Phủ Thanh Thần vẫn không nhúc nhích đứng ở nơi đó, nhìn hồi lâu, đột nhiên xoay người đi đến tiểu viện nơi Đạm Tuyết từng ở lúc trước.
Đẩy cửa bước vào, toàn bộ căn phòng phủ đầy bụi.
Ngay cả Hứa Lập Thiên đi theo phía sau hắn cũng bị ho khan, nhưng sắc mặt Hoàng Phủ Thanh Thần vẫn bình thường như trước, vươn tay tiếp nhận tấu chương từ Hứa Lập Thiên, đưa đến ngọn nến trên bàn thiêu rụi, sau đó mới nhìn hắn nói: “Ngươi đi ra ngoài đi.”
Trong lòng Hứa Lập Thiên tuy vẫn còn chần chờ, nhưng không thể không vâng lời, đi ra khỏi phòng.
Phòng đã lâu không có ai vào, trên bàn phủ một lớp bụi thật dày, Hoàng Phủ Thanh Thần không chút để ý, tìm một chiếc ghế ngồi xuống, cảm thấy trong không khí truyền đến hơi thở nhẹ nhàng, trong đầu lặp đi lặp lại chỉ có một câu -- nàng có tâm ý đối với ngươi, nàng có tâm ý đối với ngươi, nàng có tâm ý đối với ngươi!
Đột nhiên, hắn đứng dậy, điên cuồng tìm kiếm khắp phòng. Hắn cũng không biết bản thân mình muốn tìm cái gì, nhưng trong đầu chỉ lặp đi lặp lại câu nói kia, hắn phải tìm được một ít dấu vết để nói cho bản thân mình, đó là sự thật, hắn không phải đang nằm mơ.
“Rầm” Một tiếng, hắn kéo ra ngăn kéo bên ngoài chiếc bàn trang điểm, toàn bộ đồ trang sức, son phấn trong ngăn kéo lập tức rơi xuống đất, nhưng trong số đống trang sức có một chiếc túi nhỏ, có vẻ không giống với những thứ nàng hay mang bên người.
Hoàng Phủ Thanh Thần chậm rãi cúi người xuống, nhặt chiếc túi lên, chậm rãi mở ra, chỉ một thoáng trong lòng chấn động mạnh!
Đây là chuỗi vòng cổ bằng ngọc màu xanh! Bên trong chiếc túi là những hạt châu bằng ngọc màu xanh mà hắn tự tay chọn từng hạt để mài dũa nên, nhưng đa số đều đã bị biến dạng, chỉ còn lại hai ba hạt vẫn còn giữ nguyên bộ dáng trước kia, hoàn hảo không tổn hao gì.
Hắn còn nhớ rõ lúc trước mình đã dùng bao nhiêu khí lực để ném chuỗi ngọc này, e rằng các hạt châu vung vãi toàn bộ căn phòng, nhưng không ngờ nàng lại nhặt từng lại từng hạt và cất ở trong này?
Hắn nhịn không được vô cùng hoảng hốt, hành động như vậy đến tột cùng là vì hắn, hay là vì Nam Cung Ngự?
Phục hồi tinh thần lại, hắn nhanh chóng đi đến bên cạnh bàn, đem tất cả các hạt châu bày lên bàn, sau đó bắt đầu động thủ, ghép lại từng hạt từng hạt.
Rất khó, bởi vì các mảnh nhỏ kia thật sự nhiều lắm. Nếu như là trước kia, hắn nhất định không có kiên nhẫn để làm những chuyện như thế này, nhưng tối nay, tâm hắn không biết vì sao lại vô cùng trầm tĩnh.
Hắn căn bản cũng sẽ không biết, Đạm Tuyết đã từng làm như thế này, làm việc ngốc nghếch giống như hắn.
Mãi cho đến chiều ngày hôm sau, hắn cuối cùng mới miễn cưỡng ghép lại phần lớn các hạt châu, nhưng vẫn còn có hai hạt, làm thế nào cũng không ghép lại được đầy đủ. Nghĩ đến lúc ấy, có lẽ đã đã bị vỡ nát.
Trắng đêm không ngủ, lại phí sức làm việc, hắn lo sợ không yên ngồi ở chỗ kia, đôi mắt phiếm hồng, sắc mặt cũng trở nên xanh xao.
Hồi lâu sau, hắn mới chậm rãi đem những hạt châu gói vào chiếc khăn, bỏ toàn bộ vào trong tay áo mình, đứng dậy đi ra khỏi phòng.
Vừa mới tắm rửa xong, thay đổi y phục, đang định vào cung gặp Dung phi cùng Thành Thuyết, Thập Nhị lại đột nhiên xông vào phòng hắn, vừa thở gấp vừa nói: “Cửu ca, có tin tức của Cửu tẩu, tẩu ấy từng xuất hiện trong một trấn nhỏ ngay biên giới Bắc Mạc và Tây Càng, hiện tại huynh lập tức phái người đi đến đó xem thử đi!”
Bàn tay của Hoàng Phủ Thanh Thần đặt ở trên cửa cứng đờ, sau đó, dùng sức siết chặt khung cửa, khí lực lớn đến mức suýt chút nữa làm mảnh gỗ vỡ nát ra.
Thập Nhị thấy thế có chút kinh hãi, thật cẩn thận gọi một tiếng: “Cửu ca?”
Cuối cùng, Hoàng Phủ Thanh Thần mới chậm rãi buông tay ra, trầm giọng nói: “Không cần, lúc này đây, ta để cho tự nàng chọn lựa. Nếu nàng là của ta, như vậy sớm hay muộn cũng sẽ trở về, không phải sao?”
Thập Nhị cảm thấy lời này nghe rất quen tai, nên vẫn đứng yên xuất thần, Hoàng Phủ Thanh Thần bỗng nhiên đập vào vai hắn, nở nụ cười: “Nhìn thấy con ta chưa? Đi, ta mang đệ đi gặp nó, cũng để cho nó gặp gỡ Thập Nhị thúc một chút.”
Ba tháng sau, vào một ngày nọ, đột nhiên một chiếc xe ngựa ngừng lại trước cửa phủ Di thân vương, từ trên xe ngựa đi xuống là một nữ tử, dung nhan lạnh lùng như băng tuyết, lẳng lặng đánh giá phủ đệ trước mặt.
Thị vệ gác cổng vừa nhìn thấy nàng, lập tức vô cùng sợ hãi, lập tức gọi Hứa Lập Thiên đến. Hứa Lập Thiên vội vàng ra cửa phủ, khuôn mặt cực kỳ xúc động, thiếu chút nữa vui mừng đến nỗi bật khóc: “Vương phi, người cuối cùng cũng đã trở về.”
Đạm Tuyết nhìn hắn, chỉ mỉm cười nhẹ.
“Người đâu, mau vào cung báo tin cho Cửu gia!” Hứa Lập Thiên phục hồi tinh thần lại, vội lớn tiếng la lên, trong lúc nhất thời lại cảm thấy mình thật sự là quá mất bình tĩnh, có chút xấu hổ cười cười, “Vương phi mau vào phủ đi, trên đường đi sợ là rất vất vả, đi vào nghỉ ngơi một lát trước đã.”
Đạm Tuyết gật gật đầu, theo hắn bước lên thềm đá trước vương phủ nhưng vừa mới đi được hai bước, bỗng nhiên nghe thấy tiếng vó ngựa dồn dập truyền đến, không khỏi dừng chân lại, vừa quay