80s toys - Atari. I still have
Ái Phi Tuyệt Sắc Của Vương Gia Thần Bí

Ái Phi Tuyệt Sắc Của Vương Gia Thần Bí

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 3211983

Bình chọn: 8.00/10/1198 lượt.

, mà ngay cả việc chết đi cũng không dám làm.

Trên đời này, có lẽ cũng có rất nhiều nữ tử kiên cường, nhưng nàng không phải.Nàng sợ chết, rất sợ chết.

Chậm rãi đi đến bên giường, trên giường là một mớ hỗn độn, nàng vươn tay ra, muốn sắp xếp lại chăn nệm, nhưng bỗng dưng thấy trên giường, những vệt máu lớn nhỏ.

Toàn bộ những vệt máu kia thật rõ ràng, chúng đã sớm khô đi, sờ lên cảm thấy hơi cứng.

Đây là sự trong sạch của nàng, nhưng sao lại ô uế và nhơ nhớp thế này.

Nàng ôm chăn ngồi bên giường một lúc lâu, cuối cùng bỏ chiếc chăn kia đi, đứng dậy lấy áo choàng của mình, ra cửa.

Trên đường, người qua đường đã thưa đi, nàng đã đi một đoạn đường rất dài, mới tìm được một y quán còn mở cửa, nên không chút do dự tiêu sái bước vào, nới với cậu học nghề nhỏ tuổi đứng trên quầy: "Làm phiền cho ta một thang thuốc, khiến người ta .... không mang thai được"

"Cửu gia....." Đêm đã khuya, dưới ánh nến trong phòng, một nữ tử xinh đẹp quyến rũ nắm trên ngực hắn, chậm rãi cầm chén rượu trong tay đưa đến bờ môi của hắn.

Sáng hôm nay, một vị quan không lớn không nhỏ đưa đến cho hắn một vũ cơ, mỗi khi nhíu mày hay cười lên, đều khiến người ta mê hoặc đến thần hồn điên đảo.

Bất luận nhìn thế nào, thì so với vẻ mặt của nữ tử đạm mạc kia đều dễ nhìn hơn rất nhiều!

Hoàng Phủ Thanh Thần đột nhiên phiền chán mà lôi kéo cổ áo của mình, nàng kia thấy thế, thì lại hiểu lầm, nhẹ nhàng vươn hai tay, giúp hắn cởi cúc áo xiêm y.

"Cút ..." Mùi hương son phấn trên người cô ả bay đến, sự phiền chán trong lòng hắn càng tăng thêm, lấy tay đẩy cô ả ra.

Cô ả bất ngờ té ngã, nhưng mặt lại tỏ vẻ điềm đạm đáng yêu nhìn hắn: "Cửu gia ...."

Hoàng Phủ Thanh Thần lập tức đứng dậy, chằng thèm liếc mắt nhìn cô ả một cái, nhấc chân đi ra khỏi phòng.

Quản gia Hứa Lập Thiên đang đứng chờ trên hành lang vừa thấy hắn bước ra, vội chạy lên phía trước nghênh đón: "Cửu gia, đã trễ thế này, người còn muốn xuất môn sao ạ?"

Vị chủ tử này tính tình thường bất ổn, cảm xúc bất định hắn cũng đã quen, nhưng mà từ đêm qua đến hôm nay, thật sự là có chút kỳ quái. Hắn theo bên cạnh chủ tử lâu như vậy, lại chưa bao giờ thấy người bộc phát tính tình thế này, chỉ thiếu mỗi việc là lật tung phủ hoàng tử lên thôi.

"Chuẩn bị ngựa" Hoàng Phủ Thanh Thần lạnh lùng phân phó một tiếng, rồi đi đến cửa phủ.

Vừa ra khỏi cửa là lên ngựa ngay, chạy được một đoạn, lại căn bản chẳng biết bản thân muốn đi đâu, đành đi bộ lung tung một vòng trên con đường yên tĩnh không người, bỗng nhiên quay đầu ngựa lại, đi về phía phủ của Hoàng Phủ Thanh Vũ.

Không ngờ, cửa lớn của quý phủ vẫn rộng mở, Thôi Thiện Duyên đứng phía sau cửa, thấy hắn đến, bèn bước lên đón tiếp: "Nô tài xin thỉnh an Cửu gia"

Hoàng Phủ Thanh Thần cười lạnh một tiếng: "Ngạc nhiên thật, chủ tử của ngươi có thể đổi lại thành Gia Cát Lượng tái thế rồi, nhất định biết ta muốn đến đây đúng không?"

Thôi Thiện Duyên cười nhưng không nói gì, Hoàng Phủ Thanh Thần đưa cương ngựa cầm trong tay quăng cho hắn, rồi đi thẳng vào cửa.

Đã hơn nửa đêm nhưng Hoàng Phủ Thanh Vũ vẫn tiêu dao tự tại ngồi trong phòng khách, lẳng lặng vừa thưởng thức trà vừa xem sách, nghe được tiếng bước chân, chỉ hơi nâng mắt lên nhìn thoáng qua một chút, rồi mỉm cười nói: "Ngồi đi"

Trong lòng Hoàng Phủ Thanh Thần bỗng nhiên buồn phiền, khó chịu bước vào nhà ngồi xuống, trực tiếp mở lời: "Thẩm Đạm Tuyết và biểu ca của nàng, rốt cuộc là quan hệ gì?"

Hoàng Phủ Thanh Vũ bỗng dưng nở nụ cười: "Đệ cũng nói là biểu ca mà, còn có thể là quan hệ gì chứ?"

Không đơn giản như vậy! Trong đầu Hoàng Phủ Thanh Thần đột nhiên sáng tỏ -- biểu ca và biểu muội, vốn là quan hệ thanh mai trúc mã, tự nhiên nảy sinh tình cảm là chuyện rất bình thường. Nhưng mà đêm đó, giọng nói thanh thanh từ miệng Đạm Tuyết gọi "Công tử"! Khi đó hắn còn tưởng rằng nàng đang gọi mình, nhưng sau đó cuối cùng mới cảm nhận được một điều, không phải, đó vốn không phải gọi hắn!

Hoàng Phủ Thanh Thần trầm mặc.

Hồi lâu sau, là Hoàng Phủ Thanh Vũ cất tiếng nói trước: "Ta đã sớm nói qua Đạm Tuyết không hợp với đệ, sao nào, giờ tin rồi chứ?"

Nụ cười hiểu rõ mọi chuyện của hắn đọng lại trong mắt Hoàng Phủ Thanh Thần, bỗng nhiên hắn cảm thấy tất cả đều không đúng, phút chốc đứng dậy: "Đệ không tin, thì sao?"

Hoàng Phủ Thanh Vũ vẫn thản nhiên mỉm cười: "Nếu đệ không tin, thì cũng không nên đi tranh đoạt làm gì, chỉ sợ sẽ chuốc lấy thất bại"

Đầu tiên, Hoàng Phủ Thanh Thần ngẩn ra, sau đó bỗng dưng lập tức phản ứng lại, xoay người chạy ra khỏi phòng khách.Ra đến cửa chính, phóng lên ngựa, tức khắc chạy đến quán trọ Đạm Tuyết đang ở.

Từ xa, đã nhìn thấy một cỗ xe ngựa dừng trước cửa quán trọ, xa phu thì đang ôm roi ngựa tựa vào buồng xe ngủ gục, còn trên lầu, chỉ liếc mắt một cái đã nhìn thấy vẫn còn ánh nến lập lòe trong phòng của nàng.

Hoàng Phủ Thanh Thần ném cương ngựa đi, dùng một cước đá văng cửa chính của quán trọ làm phát ra tiếng vang rất lớn, hầu như đã đánh thức toàn bộ khách trong quán, từng phòng một dần thắp nến lên, còn có người ló đầu ra xem đã xảy ra việc gì. Chưởng quầy cầm