Teya Salat
Ai Muốn Tình Sâu Lầm Vào Phù Hoa

Ai Muốn Tình Sâu Lầm Vào Phù Hoa

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324491

Bình chọn: 10.00/10/449 lượt.

h, bàn tay cầm điện thoại run rẩy, Thời Chung nắm tay cô, tiếp sức

mạnh.

Chung quanh đều là cảnh sát, Nhậm Tư Đồ ra dấu im lặng với cảnh sát xung quanh ý bảo muốn nghe điện thoại.

Điện thoại vừa thông, liền vang lên giọng nói hoảng sợ của Tầm Tầm: “Mẹ!”

Tiếng khóc của Tầm Tầm làm cho lòng dạ Nhậm Tư Đồ thắt lại, nhưng cô vẫn mạnh mẽ cất tiếng, đầu dây bên kia đã đổi thành giọng nói lạnh lùng của Tưởng Lệnh Thần: “Để cho Thời Chung nghe điện thoại.”

Thật ra thì điện thoại đã sớm bật loa ngoài, tất cả mọi người trong

phòng đều nghe được, sắc mặt Thời Chung trầm xuống, ở trước mặt tất cả

mọi người, cất giọng: “Đừng làm tổn thương đứa bé, nó vô tội, anh có yêu cầu gì thì cứ nói với tôi.”

Tưởng Lệnh Thần cười cợt: “Yên tâm, tôi sẽ không làm tổn thương thằng

bé, yêu cầu của tôi vô cùng đơn giản, đem Thẩm Thấm giao ra đây. Cô ta

chơi tôi một vố, tôi không thể bỏ qua cho cô ta.”

Anh ta nói xong cũng cúp điện thoại.

Cảnh sát rất nhanh đã tra được mã số, đáng tiếc cũng mất công: “Là điện

thoại công cộng, truy tìm địa chỉ chỗ đó cũng vô dụng. Anh ta nếu đã nói ra yêu cầu, khẳng định sẽ gọi điện thoại nữa.”

Nhưng như vậy là chờ đợi mà hoàn toàn không có biện pháp gì, bọn họ ở

ngoài sáng, Tưởng Lệnh Thần ở trong tối, vì an nguy của Tầm Tầm, Thời

Chung chỉ còn cách cố gắng liên lạc với Thẩm Thấm.

Gọi cho Thẩm Thấm thì thấy cảnh sát phụ trách vụ kiện nhà họ Tưởng nghe điện thoại.

Người phụ trách trực tiếp từ chối Thời Chung: “Thật xin lỗi, chúng tôi

không thể tiết lộ tung tích của cô ấy cho các người khi chưa được cô ấy

cho phép.”

Về phần nguyên nhân trong đó, người phụ trách cũng nhận là từ lợi ích

của bản thân mà suy nghĩ: “Thật ra thì trong hai năm nay danh sách của

chúng tôi luôn có tên Tưởng Lợi Đức, cùng Tưởng Minh Đức, nhưng thế lực

nhà họ Tưởng quá mạnh, căn bản là không thể nào mà điều tra sâu vào

được, Thẩm tiểu thư tình cờ ghi được nội dung cuộc nói chuyện của Tưởng

Minh Đức, nên nặc danh mà tố cáo, nhưng những đoạn ghi âm này vẫn chưa

đủ để làm bằng chứng chống lại Tưởng Minh Đức, cho nên trong vòng ba

tháng sau, Thẩm tiểu thư theo sự sắp xếp của chúng tôi tiếp thục thu

thập đủ bằng chứng, để cho chúng tôi có thể chính thức khởi tố Tưởng

Minh Đức. Đến lúc đó Thẩm tiểu thư sẽ ra tòa làm chứng, lúc này chúng

tôi không hy vọng Thẩm tiểu thư sẽ xảy ra chuyện gì.”

Thời Chung cắn chặt răng tức giận, nếu không thật sự sẽ đập nát điện thoại.

Thời Chung một mình đi tới tổ chuyên án, sau nhiều lần chào hỏi, cuối

cùng người của tổ chuyên án cũng chịu nhả ra chút tin tức: “Chúng tôi có thể chuyển lời đến cho Thẩm Thấm, để xem cô ấy có đồng ý hay không.”

Kết quả là lại chỉ có thể chờ đợi.

Chờ đợi Tưởng Lệnh Thần gọi điện thoại lại.

Chờ đợi Thẩm Thấm trả lời…

Nhậm Tư Đồ liên tiếp nhận điện thoại của Tôn Dao, trong điện thoại sau

khi Tôn Dao nói xong, cảm xúc trong lòng cô chợt hỏng bét, cái loại

tiếng khóc đứt ruột gan, càng làm cho Nhậm Tư Đồ thêm lo lắng cùng bất

an. Tổ phụ trách vụ án Tưởng Lệnh Thần bắt cóc đã mấy lần đả thông tư

tưởng, nhưng hiệu quả rất nhỏ, khi tất cả đều vô vọng thì Thời Chung

nhận được tin nhắn của Từ Kính.

Trong tin nhắn là một chuỗi địa chỉ.

Thời Chung nhanh chóng gọi lại, câu trả lời làm cho người khác vô cùng vui mừng---

“Chỗ ở bây giờ của Thẩm Thấm…” Giọng nói Từ Kính trầm ổn: “Tôi đang trên đường tới.”

“Chính xác là địa chỉ này?”

“Ở thành phố B, không có người nào tôi muốn tìm mà không được.” Thời Chung chạy tới địa chỉ Từ Kính cho thì nhìn thấy xe của Từ Kính đang đậu ở trước cửa.

Trước cửa khách sạn ngoại trừ xe của Từ Kinh, các xe khác đều không được phép đi qua, Thời Chung chỉ có thể xuống xe, đi bộ vào bên trong. Đi

tới trước xe của Từ Kính, anh phát hiện cửa xe đã mở sẵn, Từ Kính ngồ ở

ghế sau, toàn bộ sự tức giận nóng nảy đều dồn hết lên hành động bẻ đốt

ngón tay của mình.

Bởi vì chỗ này hạn chế xe đi vào, cho nên xe của Từ Kính khi đậu ở đây

đã tạo nên một phong cánh độc đáo, không ít người đi đường nghi ngờ nhìn qua bên này, Thời Chung đi tới gần, Từ Kính liền phát hiện ra anh,

giọng nói căng thẳng mà nói với Thời Chung: “Vệ sĩ của tôi sẽ lập tức

mang cô ta xuống.”

Từ “cô ta” trong miệng Từ Kính cụ thể là người nào, Thời Chung căn bản

không cần suy nghĩ, bởi vì Từ Kính vừa dứt lời, Thời Chung đã nghe thấy

một hồi tiếng gào thét truyền ra từ trong khách sạn.

“Buông tôi ra. Tôi đã nói tôi không đi, các người tại sao lại cố tình bắt tôi xuống.”

Chính là giọng nói của Thẩm Thấm, quả nhiên, Thời Chung phóng tầm mắt

nhìn qua, chỉ thấy Thẩm Thấm đang bị hai người đàn ông vạm vỡ mạnh mẽ

kéo đi, lảo đảo mà đi về phái cửa khách sạn.

Nhưng mặc kệ Thẩm Thấm cự tuyệt như thế nào, bảo vệ xung quanh không một ai tiến lên ngăn cản lại, tất cả đều để mặc cho Thẩm Thấm bị người khác bắt đi.

Thẩm Thấm bị túm kéo ra khỏi cửa chính khách sạn, vẫn còn hướng về nguời mở cửa để kêu cứu: “Giúp tôi báo cảnh sát, tôi không biết hai người

này, bọn họ…”

Thẩm Thấm vừa nói vừa giận dữ nhìn hai người bên cạnh mành, nhưng một

giây tiếp theo, tức g