
ta ở chỗ đó?”
“Em sẽ không đoán sai, Tưởng Lệnh Thần đã mang em tới một lần, mẹ của anh ta năm đó ở trong căn biệt thự này…đốt than tự sát.”
***
Nhậm Tư Đồ vẫn đợi ở đồn cảnh sát cũng được báo cho thông tin này, về
phần biệt thự Bình Đức thì ai cũng chưa từng nghe nói qua….
Nhậm Tư Đồ ngồi lên xe cảnh sát, sau khi hỏi thăm thì biết được, đó là
khu biệt thự bờ biển của nhà họ Tưởng, năm đó xây dựng một nửa rồi dừng
lại, hiện tại đã bỏ hoang.
Cô hiện tại chỉ có thể cầu nguyện Thẩm Thấm không sai lầm. Tưởng Lệnh Thần cùng Tầm Tầm đều ở nơi đó…. Đã vào đêm, gió biển thổi tới, dõi mắt nhìn tháp ánh sáng, nhưng không ai thưởng thức cảnh biển đêm yên tĩnh này ảnh sát đuôi xe theo xe Thời Chung, chạy đến đầu con đập thì tất cả mọi người liền nhìn thấy xe thể thao màu hông của Tưởng Lệnh Thần.
Chiếc xe thể thao kia dừng trước cổng ngôi biệt thự, nổi bật, chứng minh Thẩm Thấm đoán không lầm.
Từ Kính muốn cùng Thời Chung chạy tới, Thời Chung lại chậm một bước, đột nhiên hỏi Từ Kính: "Anh cần bao nhiều thời gian để biết được thông tin Tưởng Minh Đức đang ở bệnh viện nào?"
Đều là người thông minh, Thời Chung không cần nhiều lời, Từ Kính đã hiểu ý tứ của Thời Chung, nói một câu: "Chia ra hành động." Sau liền cùng Thời Chung mỗi người đi một ngả, Thời Chung mang theo Thẩm Thấm xuống xe, tập hợp với cảnh sát, cảnh sát cài đặt máy nghe lén ở phía dưới cổ áo Thẩm Thấm, theo yêu cầu của Tưởng Lệnh Thần, một mình Thẩm Thấm đi vào biệt thự, những người còn lại hoặc ở chỗ con đập, hoặc ngồi chổm hổm bên ngoài ngôi biệt thự, chờ chỉ thị tiếp theo.
Bao gồm Thời Chung, tất cả mọi người đều cho rằng Tầm Tầm đang ở cùng Tưởng Lệnh Thần, nhưng chỉ chốc lát sau khi Thẩm Thấm tiến vào biệt thự, liền truyền đến âm thanh của Thẩm Thấm: "Tầm Tầm đâu?"
Tưởng Lệnh Thần ngồi một mình bên cửa sổ sát đất, rèm cửa sổ bằng lụa trắng bị gió biển thổi, nhẹ nhàng tung bay , Thẩm Thấm nhớ Tưởng Lệnh Thần từng nói với cô, mẹ đẻ anh ngồi ở đây đốt than tự sát, hôm nay Tưởng Lệnh Thần cũng ngồi ở chỗ đó, khả năng muốn tự sát tuyệt đối không có, ngược lại giống như phải đem Thẩm Thấm trước mặt anh róc xương lóc thịt để hạ mối hận trong lòng, trong giọng nói đầy đối chọi, gay gắt: "Không phỉa em từng nói em ghét Nhậm Tư Đồ, cũng ghét tất cả những gì xung quanh cô ta hay sao? Em đã trốn tôi nhiều ngày như vậy rồi, tôi thật không ngờ em sẽ vì một đứa bé mà xuất hiện."
Lời này truyền vào tai Thời Chung không xót một chữ, vẻ mặt Thẩm Thấm nhất thời hoảng hốt, theo bản năng cúi đầu mắt liếc cổ áo của mình, Tưởng Lệnh Thần lập tức liền nhìn đúng cơ hội, không có dấu hiệu nào đứng dậy, bỗng dưng tiến tới gần Thẩm Thấm, liền tháo máy nghe lén dưới cổ áo Thẩm Thấm ra.
Tưởng Lệnh Thần nhìn cái máy nghe lén nho nhỏ, cười, lại bỗng dưng thu hồi nụ cười, bị phản bội cùng một người, một lần lại một lần, tư vị này rất không dễ chịu: "Tại sao lại đối với tôi như vậy?"
Thẩm Thấm cắn răng không nói lời nào.
Tưởng Lệnh Thần giận dữ đem máy nghe lén ném mạnh xuống đất, bỗng chốc níu lấy tóc Thẩm Thấm: "Rõ ràng em đã từng nói yêu tôi!"
Thẩm Thấm bị anh lôi tóc, cả khuôn mặt ngã ra phía sau, ngược lại cô rất bình tĩnh, giống như đang nghe chuyện cười, chợt cảm thấy hoang đường: "Tưởng Lệnh Thần, cái gì là lời ngon tiếng ngọt anh chưa từng nghe qua sao? Tôi nói yêu anh...anh lại tin tưởng à?"
Tưởng Lệnh Thần cắn răng nghiến lợi nhìn cô, mà cô, nhìn thẳng ánh mắt của Tưởng Lệnh Thần, ánh mắt lộ ra miệt thị.
Tưởng Lệnh Thần luôn luôn không biết trời cao đất rộng nhưng cũng không khỏi run lên bần bật. . . . . .
Đúng vậy, từ nhở đến lớn anh đã nghe qua nhiều lời ngon tiếng ngọt như vậy, sao lời cô nói anh lại tin?
Cố tình tin. . . . .
Lừa mình dối người đi tin cô?
Tưởng Lệnh Thần buông tóc cô ra, vì vậy Thẩm Thấm lảo đảo dưới chân, một giây kế tiếp lại bị Tưởng Lệnh Thần ác độc bóp chặt hàm dưới.
"Tôi chỉ hỏi em một câu, là em chủ động tìm cảnh sát, nói mọi chuyện cho họ biết, hay là bọn họ tìm đến em, buộc em hợp tác."
"Hai cái đó có khác nhau sao? Hiện tại anh đã tới tình trạng này rồi, còn thắc mắc tôi là chủ động hay bị động làm gì?"
Tưởng Lệnh Thần phiền não cắt đứt lời cô đang nói: "Trả lời tôi!"
"Anh xác định anh muốn nghe lời nói thật?"
Cô cợt nhã, cũng không thay đổi ánh mắt miệt thị, làm Tưởng Lệnh Thần trong khoảng thời gian ngắn không biết nên đối mặt như thế nào.
"Được, vậy tôi nói cho anh biết, là tôi lén ghi âm cuộc nói chuyện giữa chú anh và Vi Vi, sau đó giao nó cho cảnh sát, tôi làm như vậy chỉ vì muốn Thời Chung thoát khỏi quan tòa, kết quả không bao lâu thì có tổ chuyên án liên lạc với tôi, hi vọng tôi có thể làm nhân chứng cho bọn họ. Tôi chỉ nghĩ tới muốn Tưởng gia các ngươi suy sụp hoàn toàn, sẽ không ai đi làm khó Thời Chung, nên đồng ý với bọn họ rồi. Huống chi còn có tiền thưởng cho nhân chững cũng không ít."
Âm thanh cuối cùng nói ra một cách nhẹ nhàng, nhưng lại hung hăng thọc vào tim Tưởng Lệnh Thần một đao, hốc mắt hồng đến cơ hồ có thể rướm máu, âm thanh cũng chua ngoa lên: "Tiền thưởng cho nhân chứng? Tiền tôi cho em