
i tim từ sau khi lấy anh. Em và anh ấy không còn gì nữa. Em có thể đảm bảo
với anh về điểm này. Vì chúng em tới tận ngày nay vẫn có thể dùng trái tim để suy
nghĩ cho nhau, đã chứng minh tất cả.”
Câu
nói của Bình Bình đã chặn đứng lời tôi. “Dùng trái tim để suy nghĩ cho nhau.”
So với người đàn ông đó, tôi làm như thế nào?
Nhớ
lại những mối tình của mình trước khi cưới. Vả lại khi chấp nhận Bình Bình, tôi
gần như đã xác định sẽ không quan tâm tới quá khứ của cô ấy. Tôi đã từng cho
rằng mình là một người đàn ông độ lượng.
Tôi
luôn nhớ câu nói của một nhà tâm lí học: “Con người thường gặp phải một người
nào đó. Đột nhiên anh ta đi vào tâm hồn bạn, trở nên rất quan trọng đối với
bạn. Chúng ta cần phải tôn trọng sự thật này, cũng giống như phải tôn trọng nỗi
đau và cảm giác bị tổn thương.” Đó là năm tôi hai mươi bảy tuổi, một người con
gái mà tôi yêu say đắm đã bỏ tôi. Tôi đã dùng câu nói này để tự chữa trị vết thương
lòng, mãi cho đến khi phải tôn trọng sự lựa chọn của cô ấy.
Vậy
hôm nay, đối diện với người vợ mà tôi yêu sâu đậm, với mẹ của con trai tôi, với
một người phụ nữ toàn tâm toàn ý với cuộc sống hôn nhân, lẽ nào tôi không thể
tha thứ? Tối đó, tôi và Bình Bình ngủ khác phòng. Nhưng tôi biết, nhất định cô
ấy cả đêm không chợp mắt. Tôi là đàn ông, gặp phải chuyện như vậy, cần phải
gánh trách nhiệm.
Sáng
hôm sau, tôi quyết định chỉ cần không trễ giờ, tôi sẽ đưa Bình Bình đi làm. Tôi
sẽ đưa cô ấy tới tận cơ quan. Nếu cô ấy không từ chối, tôi sẽ ôm chặt cô ấy,
hôn một cái. Nhưng sự thật là, sau khi tôi đờ đẫn đi theo cô ấy hai ngày, cô ấy
mới hiểu rõ ý định đó. Đúng là người phụ nữ ngốc đáng yêu.
Cuộc
đời đầy ắp mâu thuẫn của con người có thể biến phức tạp thành đơn giản. Tình
yêu cũng như vậy mà thôi.
Vợ
phong lưu đa tình, tôi đành ôm hận trông phòng không.
Sử
Hồng vợ tôi là người bán vé ở rạp chiếu bóng. Tôi được phân công tới làm việc
trong một ngân hàng tại Vũ Hán. Rạp chiếu bóng ở gần cơ quan tôi. Những lúc
rảnh rỗi, tôi thường chạy tới đó xem phim. Mỗi lần mua vé, đều có thể thấy cô
ấy. Ấn tượng đầu tiên của tôi về cô ấy là “quá đẹp”.
Có
một lần, cơ quan tôi thuê cả rạp, kêu tôi đi lấy vé. Hôm đó đúng lúc cô ấy trực
ban. Sau khi đưa một xấp vé cho tôi, cô tiện miệng hỏi, “Anh làm ở ngân hàng
à?” Tôi gật đầu, chỉ thấy cô ấy cười, hỏi tiếp, “Trước đây thấy anh thường đến
xem phim, sao chỉ có một mình? Sao không đưa bạn gái theo?” Tôi đáp, “Người như
tôi, làm gì có cô nào chịu làm bạn gái cơ chứ?” Cô ấy kêu ngay, “Không thể như
vậy được, cơ quan anh tốt như thế, tìm một cô bạn gái lẽ ra không khó chứ?”
Chẳng
qua tôi chỉ đùa với cô ấy mà thôi. Thực ra lúc đó, các cô được giới thiệu với
tôi rất nhiều, nhưng tôi không muốn gặp. Tôi không thích cảm giác bị mai mối.
Hai người lạ bị người khác dắt đi, thực ra có cảm giác hay không cũng phải ứng
phó với nhau dăm câu, thật ngại ngùng. Tôi vẫn thích được tự do yêu đương, tình
yêu sét đánh của nam nữ, cảm giác đó mới thật tuyệt.
Đúng
vậy, mãi cho tới giờ, tôi vẫn không có cơ hội trải nghiệm được cảm giác ngọt
ngào đó. Sau lần tới rạp lấy vé xem phim, đúng lúc lại cuối năm, việc ở cơ quan
nhiều. Tôi bận rộn suốt ngày ở cơ quan, không có thời gian quay lại rạp xem
phim. Nghỉ xuân được mấy ngày, đúng lúc rạp có nhiều phim hay. Tôi định tận
dụng mấy ngày đó đi xem phim, bù đắp lại những thiếu hụt thời gian đầu.
Khi
đi mua vé, may thay lại là Sử Hồng trực. Tôi lấy tiền đưa cho cô ấy. Thấy tôi,
cô ấy mỉm cười, hỏi sao lâu thế không tới xem. Tôi đáp thời gian trước công
việc bận rộn, ngày nào cũng bị công việc đè tới mức không thở nổi, làm gì còn
thời gian đi xem phim. Nhận tiền xong, cô ấy lại trả lại cho tôi, nói, “Không
cần mua vé đâu, anh nói với người soát vé rằng anh là bạn tôi là được. Đúng rồi,
anh còn nhớ tên tôi không? Tôi là Sử Hồng.” Tôi nói, “Thôi, cứ để tôi mua vé.
Như vậy không hay lắm.” Cô cười đáp, “Không sao, không sao, cứ coi như tôi mời
anh là được.”
Tới
cổng soát vé, tôi nói tên Sử Hồng. Quả nhiên họ rất thoải mái cho tôi vào. Tối
hôm sau, tôi lại đi xem phim. Hôm nay Sử Hồng không trực. Người bán vé là một
cô gái khác. Mua vé xong, tôi ra cửa soát vé, cô xé vé ngẩng đầu lên nhìn thấy
tôi, vội vã cười chào hỏi, “Là anh đấy à? Không phải anh là bạn của Sử Hồng?
Tôi không xé vé của anh đâu, ra trả lại quầy vé đi.” Tôi vội vã nói, “Không sao
không sao.” Chúng tôi khách sáo nói với nhau dăm câu, cô ta mới chịu xé vé cho
tôi.
Lại
một lần xem phim khác, do Sử Hồng trực nên cô ấy nhất định không bán vé cho
tôi, lại còn trách tôi tại sao cứ đòi bỏ tiền. Chẳng qua chỉ là một tấm vé xem
phim thôi, không cần phải khách sáo như thế, hay là coi thường cô ấy? Cô ấy bảo
đã làm việc với người soát vé rồi. Sau này dù tôi tới lúc nào, dù cô ấy có ở
đấy hay không, đều không cần phải mua vé, cứ đi thẳng vào là xong.
Suốt
ngày chiếm vé xem phim của người khác khiến tôi cảm thấy rất ngượng, muốn đáp
lại. Tôi quyết định mời Sử Hồng đi ăn. Mới đầu cứ ngỡ cô ấy sẽ từ chối, không
ngờ vừa mở lờ