
i, cô ấy đã vui vẻ nhận lời ngay. Bữa cơm đó, chúng tôi ăn rất vui
vẻ. Trong quá trình ăn, chúng tôi nói chuyện, cười đùa như mấy người bạn cũ. Từ
sau bữa cơm đó, giữa chúng tôi đã hình thành một thói quen. Cứ cuối tuần, tôi
lại mời cô ấy đi ăn cơm. Cô ấy cũng không khách sáo, lần nào cũng tới.
Một
buổi cuối tuần, cô ấy gọi điện thoại cho tôi, hỏi có muốn tới Tây Hồ chơi
không. Đó là lần đầu tiên cô ấy chủ động hẹn tôi. Tôi không nghĩ ngợi gì, nhận
lời luôn.
Tây
Hồ cách chỗ chúng tôi rất gần. Chúng tôi đi xe đạp, mỗi người một cái, chả mấy
chốc đã tới nơi. Cất xe xong, chúng tôi chậm rãi đi men theo hồ. Khi đi qua
cầu, đột nhiên cô ấy hỏi, “Chúng ta quen nhau đã lâu, anh thấy em là người như
thế nào?” Tôi vội đáp: “Rất tốt!” Cô ấy nhìn tôi hỏi, “Anh nói thật không đấy?”
Tôi đáp, “ Tất nhiên là thật, em thực sự rất tốt. Thời gian ở bên em, anh thấy
rất vui vẻ.”
Cô
ấy như thở phào, rồi lại xoay mặt đi hỏi, “Em lại hỏi anh, anh có muốn em làm
bạn gái anh không?” Tôi sững người, thực sự không ngờ cô ấy lại hỏi như vậy.
Thấy tôi im lặng, cô ấy có vẻ thất vọng, “Biết ngay anh không thích em. Cứ coi
như em chưa nói gì nhé. Chúng ta sau này vẫn là bạn bè!” Lúc này tôi đã bình
tĩnh, vội vã giải thích, “Em đẹp như vậy, sao anh lại không thích được. Em chấp
nhận làm bạn gái anh, anh còn vui chưa hết nữa là!”
Nghe
thấy tôi nói vậy, mặt Sử Hồng thoắt đỏ bừng, như một đóa hoa đào mới nở tuyệt
đẹp. Từ cầu đi xuống, tôi khoác vai cô ấy. Cô ấy ôm eo tôi. Chúng tôi như một
cặp qua lại với nhau đã lâu, chậm rãi quay lại về nhà tôi.
Cứ
như vậy, chúng tôi qua lại với nhau và rơi vào tình yêu nồng nàn rất nhanh. Nửa
năm sau, chúng tôi nhanh chóng chạy việt dã, hạnh phúc đi vào thánh đường hôn
nhân.
Hồi
đang yêu Sử Hồng, rất nhiều bạn bè tôi sau khi gặp cô ấy đều ghen tị nói, “Được
lắm người anh em, con gái đẹp như vậy mà cậu cũng tán được.” Thấy mọi người
khen bạn gái mình, lòng tôi như mật, ngọt ngào vô cùng. Tính nết Sử Hồng cũng
rất tốt, mỗi lần bạn bè tôi đùa trước mặt, cô ấy cũng không giận, chỉ cười ngọt
ngào, im lặng nhìn chúng tôi ba hoa.
Song,
những ấn tượng tốt đẹp của tôi về cô ấy, theo tháng trăng mật, đã nhanh chóng
chấm dứt. Lấy nhau chưa lâu, ở cùng nhau, tôi mới phát hiện thấy Sử Hồng thực
ra là một người con gái rất lười biếng, không thích nấu cơm hoặc làm việc gia
đình. Nhà vệ sinh rất bẩn, cô ấy mặc kệ. Bát đũa bẩn, cô ấy cũng không muốn
rửa.
Sử
Hồng trước và sau khi kết hôn như biến đổi thành hai người khác nhau, thực sự
khiến tôi kinh ngạc. Hồi đang yêu nhau, cô ấy còn rất chăm chỉ. Lần nào tới nhà
tôi, cô ấy cũng giành làm việc dọn dẹp. Tại sao bây giờ cô ấy lại trở nên lười
như vậy? Tôi không khỏi nhớ tới hình ảnh Trư Bát Giới trong “Tây du kí”, khi
mới tới thôn Cao Lão, là một chàng trai rất cần cù chăm chỉ. Nhưng về sau đã
hiện nguyên hình, biến thành một con lợn tham ăn, lười biếng.
Nói
không phải khoa trương, từ ngày lấy nhau, cô ấy chưa hề nấu một bữa cơm. Dù tôi
đi làm bận thế nào, cô ấy cũng không đụng tới một đầu hành hoặc một củ tỏi. Mọi
việc đều do tôi làm, nếu không cô ấy thà nhịn đói. Tới ngày nghỉ, cô ấy cũng
chuẩn bị một đống việc bắt tôi làm, hết lau cái này, lại sửa cái kia. Nếu không
làm tôi mệt lử, hẳn cô ấy thấy có lỗi với chính mình.
Tôi là con một trong nhà. Trước khi lấy
vợ, tôi vẫn sống cùng bố mẹ, nhưng cũng là trụ cột chính trong nhà. Nhưng giờ
đây đã có gia đình riêng, phải có một người lo chuyện gia đình. Cô ấy không
chịu làm, tôi đành phải ôm hết mọi chuyện lặt vặt. Cô ấy không làm, không nói,
vẫn rất ưa bắt bẻ. Nào là rau tôi thái quá to, bỏ muối quá ít, hoặc dấm quá
nhiều. Tôi thấy thật kì lạ, một người con gái dịu dàng, nhẹ nhàng như vậy, sao
vừa mới lấy nhau như biến hẳn thành người khác?
Tôi là một người đàn ông rất coi trọng
gia đình. Chuyện thế giới bên ngoài có xoay đảo ra sao, tôi cũng mặc kệ, nhưng
rất coi trọng về cái tổ ấm nhỏ nhắn mới được xây thành này. Tuy nó rất nhỏ,
nhưng đó là bước ngoặt của đời tôi. Chỉ cần tổ ấm này yên bình mới có thể khiến
tâm hồn tôi được thư thái. Trước khi kết hôn, tôi từng gửi gắm vào nó rất nhiều
tình cảm. Giờ đây, tôi mới hiểu ra rằng, cái khát khao nhỏ nhoi vốn có của tôi
đó rất khó được thực hiện.
Tôi thấy mình đã làm hết sức rồi. Nhưng
cô ấy vẫn không hài lòng, luôn oán trách tôi không chịu nói câu “anh yêu em”
ngày ngày, không thơm cô ấy khi cô ấy đang ngủ, không nhìn cô ấy đắm đuối, để
cô ấy vừa mở mắt ra đã nhìn thấy ngay tình yêu của tôi dành cho cô ấy. Cô ấy
oán trách tôi không bế cô ấy mỗi khi ngủ dậy, không mặc quần áo cho cô ấy,
không chịu đáp ứng yêu cầu của cô ấy là ôm hôn nồng nàn trước bàn dân thiên hạ.
Cô ấy là một phụ nữ lãng mạn. Tôi không
phải không hiểu. Nhưng giờ đây chúng tôi đã kết hôn. Cuộc sống gia đình cần
thực tế, chi tiết, làm sao có thể lãng mạn như trước được? Như vậy chẳng khác
nào làm người ta mệt chết. Hôn nhân của chúng tôi cứ thế trôi qua một năm trong
tiếng oán trách của cô ấy và tiếng thở dài nhẫn nhịn của tôi.
Một năm