
nhau như hò hẹn. Tôi về tới nhà cũng không dám tẩy trang.
Làm
việc ngoài xã hội, tôi quen được mọi người tán dương là “người đàn bà giỏi
giang”. Cách gọi đó khiến tôi rất thỏa mãn thói hư danh của mình, nhưng được
nghe nhiều quá, tôi lại thấy vô vị. Tôi cho rằng thành công trong cuộc sống hôn
nhân và thành công trong sự nghiệp đều quan trọng ngang nhau. Nhưng vấn đề giờ
đây là, cùng với “thành công” trong sự nghiệp, tôi nhận thấy cuộc hôn nhân của
tôi dần dần đi tới “thất bại”.
Sự
thất bại đó lẽ nào có liên quan tới sự nghiệp? Lẽ nào làm một người vợ xuất sắc
thời hiện đại lại là một quá trình tự bó buộc mình: trước tiên phải duy trì sắc
đẹp, da dẻ mịn màng, thân hình mảnh mai, nhất thiết phải khéo thu vén gia đình,
lại phải duy trì một vài sở thích cùng chồng. Lại phải kịp thời nạp kiến thức,
nếu không khó thể trò chuyện được với chồng. Cần chú ý tới mọi tiểu tiết trong
cuộc sống, nếu không sẽ nhàm chán… Những thứ như vậy khiến người ta thấy không
cam tâm, thực sự cảm thấy rất mệt.
Có
lẽ chính vì vậy, hôn nhân dần đi tới lãnh địa khiến người ta phải thất vọng.
Mọi thứ đó là lỗi của ai? Tôi, hay anh ấy? Hình như, hình như không phải lỗi ai
cả.
Tuy
sự nghiệp quan trọng, nhưng dù sao chúng tôi đều cần phải sống. Trong cuộc
sống, tôi là một phụ nữ thích lãng mạn, thấy chồng người khác lãng mạn, dịu
dàng, tinh tế, tuy phần lớn số họ không thành công trong sự nghiệp như chúng
tôi, về kinh tế không khá như chúng tôi – nhưng tôi luôn so sánh với chồng mình.
Cứ như vậy, tôi lại thấy té ra chồng mình thật nhạt nhẽo.
Sinh
nhật tôi năm đầu mới cưới nhau, tôi thấy chồng bận rộn, sợ tới lúc đó anh ấy
lại quên mất nên trước sinh nhật nửa tháng, tôi phải báo mấy lần, dặn dò anh ấy
tới lúc đó không được quên mua quà cho tôi, không được để tôi buồn. Những mỗi
lần được nhắc nhở, anh ấy vừa bận việc vừa đáp chẳng chút tình cảm: “Được,
được, em nói đi, em cần gì, anh mua ngay cho em là được chứ gì. Đơn giản ấy
mà!”.
Nghe
anh ấy nói vậy, tôi tự nhiên không hài lòng, liền làm nũng: “Như vậy là sao, để
em chọn. Thế ngộ nhỡ cái em chọn và cái anh tặng không giống nhau thì sao? Thật
chán chết!”. Thấy tôi bực, anh ấy mới ngừng công việc đang làm dở, nói đùa:
“Được rồi, vậy tặng em cái hôn làm quà sinh nhật nhé”.
Câu
này quả lãng mạn, nhưng không ngờ câu tiếp sau đó lại là: “Nhưng anh hay quên
lắm. Tới lúc đó, em đừng quên nhắc anh hôn em nhé, mà đúng rồi, hôn má trái hay
má phải đây?”.
Tôi
thường tự lí giải những câu anh ấy nói là “đùa dí dỏm”, nhưng kiểu đùa như vậy
nhiều quá, tôi thấy cũng vô vị. Quả thật, tới ngày sinh nhật tôi, anh thực sự
quên khuấy việc mua quà tặng tôi. Không biết do quên không nhớ ra, hay lười
không đi mua, vậy phải dùng nụ hôn từng hứa hẹn lần trước tặng bù cho tôi chứ.
Xin
lỗi, vô cùng xin lỗi, ngay cả nụ hôn đó, anh ấy cũng quên mất. Vừa đốt nến sinh
nhật lên, chưa kịp đọc lời nguyện cầu và thổi nến, anh ấy đã bị cấp trên gọi
đi. Trong lòng anh ấy, một cú điện thoại của sếp còn quan trọng hơn sinh nhật
vợ gấp nhiều lần, vì nó có liên quan tới tiền đồ của anh ấy, anh ấy nào dám
chống lại.
Một
nguy cơ khác trong chuyện tình cảm của chúng tôi cũng xuất phát từ việc nên hay
không nên có con. Cả hai chúng tôi đều thuộc típ người vì sự nghiệp. Trước khi
lấy nhau đã giao hẹn kĩ là “không sinh con”, kiên trì đến cùng. Nhưng giờ đây,
đột nhiên tôi nảy ra ý định muốn có con. Tôi cảm thấy cuộc hôn nhân rỗng như
chúng tôi thật ra rất nguy hiểm.
Một
gia đình không có con cái, cũng giống như một người đang sống bị rút mất xương,
bị lóc thịt, chỉ còn lại lớp da rỗng, đứng phất phơ ngọn cờ “tình yêu” hư danh.
Nếu chỉ dựa vào “tình yêu”, liệu chúng tôi có thể cầm cự được bao lâu? Huống hồ
cái được gọi là “tình yêu” đó, ngày nay càng trở nên hư vô, xa vời.
Tôi
nói ý tưởng muốn có con với chồng, anh ấy vừa nghe thấy đã kịch liệt phản đối.
Tài ăn nói của anh ấy rất giỏi, tôi không nói lại được. Có thể lí lẽ của anh ấy
cũng đúng, nhưng tôi không thể chấp nhận. Là một phụ nữ mà lại không được quyền
làm mẹ, tôi thấy rất đau lòng.
Thế
là cuộc sống hôn nhân của chúng tôi chỉ còn lại “cuộc sống vợ chồng” mỗi tuần
một hoặc hai lần, mong manh yếu ớt.
Tôi
phát hiện thấy hạnh phúc gia đình giờ thật mỏng mảnh, đã bị thời gian gặm nhấm
từ lúc nào. Hạnh phúc mất đi giờ ở đâu? Liệu còn quay về được không? Tôi không
dám đảm bảo.
Nếu
thực sự không thể lấy lại hạnh phúc, vậy hãy để tôi trân trọng tất cả mọi thứ
hiện có, tuy nó ít đến đáng thương.
Trong
khi đó chồng tôi dồn tất cả thời gian làm việc. Đi ra khỏi nhà toàn nghĩ về
công việc, trở về nhà rồi cũng vậy, lười nói chuyện với vợ. Do thời gian gần
gũi nhau cứ ít dần, chúng tôi thiếu hụt sự giao lưu. Cả hai đều rơi vào trạng
thái “không có gì để nói”.
Nhớ
lại hồi yêu nhau, suốt ngày nói chuyện không ngớt, lấy nhau rồi đột nhiên không
có gì đáng nói. Cũng không biết có vấn đề ở chỗ nào. Tôi thấy hôn nhân thật sự
vô vị. Sau khi kết hôn, tuy sống cùng nhau, nhưng không chuyện trò, đi ra đi
vào như người