
huýt sáo đi về phía tôi.
Tôi không khỏi thầm nghĩ, không chừng chính anh ta là Hiểu Phàn. Tôi cười nhạo
về thói nghĩ lung tung của mình, không nhịn nổi cười.
Sau
ba tháng chuyện trò qua điện thoại với Hiểu Phàn, cuối cùng tôi quyết định gặp
anh. Tôi dũng cảm đưa ra đề nghị gặp mặt. Nghĩ một lúc, anh ấy nhận lời. Khi
gặp rồi tôi mới thấy anh ấy đẹp trai hơn tôi tưởng tượng rất nhiều. Điều này
khiến tôi rất vui mừng, thấy phán đoán của mình quả không sai.
Chúng
tôi ngồi ở quán cà phê một lúc rồi đi dạo ở công viên gần đó. Đang mùa hè,
trong công viên rất đông người đi dạo. Chúng tôi đi men theo một cái hồ nhỏ,
vừa đi vừa trò chuyện, tới một khu rừng cây xinh xắn lúc nào không hay. Ở đây
người qua lại ít, chỉ thấy vài đôi trai gái ôm nhau thân mật sau các lùm cây.
Trong
cơn xúc động, tôi lại sát gần Hiểu Phàn, khẽ nói, “Anh có thể ôm tôi được
không?” Tôi thấy vai anh hơi run rẩy, có lẽ anh không ngờ tôi mạnh bạo như vậy.
Thật ra, nói xong, tôi cũng hối hận. Là phụ nữ, tôi không nên chủ động như vậy.
Chúng tôi mới gặp nhau một lần, tôi đã đề nghị như vậy, liệu có buông thả quá
không?
Tôi
đang nghĩ, chợt một cánh tay đã khoác lên vai tôi. Tôi đứng chết trân như bị
một dòng điện chạy qua. Tôi không thể khống chế nổi mình. Thoắt một cái tôi đã
lao vào lòng anh, ôm chặt lấy anh. Chúng tôi hôn nhau điên cuồng dưới một gốc
cây.
Sau
khi bình tĩnh lại, chúng tôi lại đi chơi công viên, tới khi trời tối, Hiểu Phàn
đề nghị tiễn tôi về nhà. Anh ấy lái xe, tôi ngồi bên cạnh, một tay anh ấy khẽ
nắm tay tôi. Thỉnh thoảng xe phía trước không đông, anh ấy lại quay lại nhìn tôi
cười. Tôi cũng sung sướng cười đáp lại.
Con
đường về nhà ngắn ngủi đến vậy, thoắt một cái đã tới. Anh đỗ xe dưới lầu, nói
rằng ngày mai có việc, không lên lầu nữa. Tôi nũng nịu đòi anh chỉ lên ngồi một
lúc. Ngần ngừ hồi lâu, anh theo tôi lên lầu. Cửa vừa mở, chúng tôi không ai kìm
nén được, liền đóng sập cửa, ôm chầm lấy nhau, hôn nhau điên cuồng.
Anh
ấy vừa hôn vừa thò tay vào váy tôi, sờ vào phần nhạy cảm nhất. Tôi không khỏi
rên lên khoan khoái trong lòng. Khi hơi tỉnh táo một chút, tôi chỉ tay về hướng
phòng ngủ, ra hiệu để anh bế tôi vào. Anh vừa bế tôi vừa cởi quần áo của tôi.
Tới cửa phòng ngủ, quần áo của tôi hầu như đã bị lột sạch.
Cửa
phòng ngủ không đóng chặt, tôi vẫn nằm trong lòng anh ấy, giơ tay đẩy khẽ, chỉ
“cạch” một tiếng, cửa đã mở toang. Tôi ôm vít lấy cổ anh ấy, ngắm anh ấy đắm
đuối, mơ tưởng đến một cảnh quyết liệt trên giường.
Nhưng
anh ấy mới đi được vài bước đã dừng lại. Tôi không hiểu tại sao, liền đưa mắt
nhìn anh ấy như hỏi. Nhìn đôi mắt anh ấy mở to, đầy nỗi kinh hãi và khiếp sợ,
tôi nhìn theo ánh mắt của anh ấy, thì ra trên giường tôi đang có một người nằm.
Đó
chính là Trương Thụy Tường – chồng tôi.
Sau
khi ly hôn, tôi mới biết thực ra chồng tôi đã có nhân tình.
Suốt
đời chỉ yêu một người, nghe ra thật đẹp, nhưng kì thực rất hiếm. Hôn nhân của
người hiện đại, ngày càng giống như chơi cổ phiếu, đang lên cao bỗng rớt dài,
trở thành phế phẩm.
Tôi
là người phụ nữ xui xẻo. Lần đầu tiên ngoại tình lại bị chính chồng mình bắt
gặp. Tôi không thanh minh, chỉ nhanh chóng làm thủ tục ly hôn. Không có con
cái, làm gì cũng chia đôi tiền ra trả nên phân chia tài sản không có vấn đề gì
tranh cãi. Quá trình ly hôn cũng vô cùng đơn giản. Xem ra ý tưởng không cần
con cái ban đầu và thực hiện chế độ AA là một sáng suốt. Nhưng cũng chính vì
vậy, một cặp đã từng là vợ chồng, thoắt một cái đã bị tờ giấy ly hôn xóa sạch,
như thể chưa từng có quan hệ gì với nhau.
Ly
hôn không lâu, Trương Thụy Tường lấy một cô gái làm việc trong cơ quan nhà
nước. Cô ta cũng từng ly dị chồng. Sau này tôi mới biết thì ra sau khi chúng
tôi lấy nhau không lâu, anh ta đã thậm thụt với cô gái này, còn tôi cứ như bị
bịt trong trống, không hề hay biết.
Điều
này khiến tôi không khỏi nghi ngờ rằng, cảnh “bắt gian ô dâm phụ” đó phải chăng
do chồng tôi cố tình vây lưới để tôi sập bẫy. Vì anh ấy rất hiếm khi về nhà,
dẫu có về cũng đều gọi điện báo cho tôi trước. Tại sao hôm đó đùng đùng đi về
mà không thấy báo?
Giờ
đây có không ít người cho rằng, đàn ông đều thích ăn vụng và đàn bà luôn là nạn
nhân. Nhưng đó chỉ là tâm lí thiên lệch thường thấy của con người, là một dạng
hiện tượng tồn tại phổ biến trong đời sống xã hội. Nghĩa là đàn ông và đàn bà
đều có tính trêu hoa ghẹo nguyệt.
Đặc
biệt cùng với địa vị kinh tế xã hội và trình độ giáo dục của phụ nữ ngày càng
cao, khát vọng theo đuổi độc lập và tự mình làm cũng không ngừng tăng mạnh. Do
vậy chuyện nảy sinh tình cảm ngoài hôn nhân là điều dễ hiểu.
Đó
chính là hiện tượng cả hai cùng ngoại tình trong hôn nhân hiện đại. Chuyện ly
dị bây giờ cũng không dẫn đến kết cục “ai đau đớn, người khóc thầm” nữa. Mấy
năm qua, hiện tượng cả hai vợ chồng đều ngoại tình ngày càng phổ biến.
Tuy
có lúc việc này xuất phát từ một phía là “trả thù” người kia, nhưng nhiều khi
phần lớn là do vợ hoặc chồng chỉ biết chú tâm vào cái vòng hoạt động xã hội của
mình, ít g