
không muốn khuyên cô ly hôn, tuy rất dễ dàng: thà đau một lần còn hơn đau mãi
mãi. Rồi cô cũng sẽ có một tương lai tốt hơn. Tôi cũng không muốn khuyên cô hòa
giải. Chuyện đó cũng rất dễ: một đứa trẻ thiếu bố hoặc mẹ đều không vui sướng
gì. Vì thế cô cứ cho rằng hai câu hỏi trên là vớ vẩn. Nếu cô không thấy rằng ly
hôn rồi, cô có thể tìm được một người đàn ông trung thành khác, yêu cô tới suốt
đời. Nếu vận mạng không tốt, mãi không thoát khỏi cái bóng tối đó, cô sẽ phải
đối mặt với vô số những gã đàn ông xấu chỉ muốn lợi dụng những người phụ nữ đã
ly hôn. Vì tôi đã từng gặp rất nhiều người phụ nữ vì chuyện ly hôn mà hoàn toàn
phá hỏng nhân sinh quan. Nhưng con cái trong gia đình thiếu bố hoặc mẹ không
phải lúc nào cũng không vui. Thời cổ từng có Nhạc Phi, thời nay có Clinton
không phải chỉ nhờ mẹ nuôi dưỡng mà thành người đó sao?
Quan
trọng nhất là tôi hiểu quá ít về cuộc hôn nhân của hai người. Thậm chí cô cũng
đột nhiên phát hiện thấy người đàn ông bên mình bỗng dưng xa lạ. Cô không tài
nào hiểu được anh ấy, tại sao anh ấy có thể làm vậy. Cô chỉ biết kể lể những
đớn đau của mình.
Chuyện
đã xảy ra đến nay, thời gian quá ngắn, mọi quyết định đều quá vội. Nhà mẹ đẻ
không ở đây, chẳng thà cô đưa con về nhà mẹ nghỉ ngơi một thời gian. Cũng không
cần kể gì với bà. Chỉ cần tĩnh tâm suy nghĩ về những cái tốt, cái xấu của chồng
mình. Sau khi quay về, lại bình tĩnh suy tính về tương lai, bàn bạc với anh ấy.
Có lẽ lúc đó, thời gian đã tự sắp xếp cho mình.
Tất
nhiên anh ấy không phải là người chồng tốt. Nhưng như một câu nói đùa của bạn
tôi rằng: Đàn ông cũng giống như ra chợ cũ mua đồ điện second hand, nhờ vào vận
may. Mua được cái tốt thì tốt, mua được cái xấu thì phải chịu. Nhưng cũng tiếc
không nỡ vứt ngay, cứ sửa chữa, đạp cho nó mấy cái, biết đâu vẫn dùng được
tiếp.
Đổi
một thứ đồ dùng mà còn không dám đập như vậy, huống hồ đổi một cuộc hôn nhân.
Mong cô cứ suy nghĩ kĩ.
5.
Sau những mệt mỏi, tôi và chồng tôi đều ngoại tình
Người
kể: Lao Lệ Hồng, nữ, ba mươi hai tuổi, người Hàng Châu, cán bộ nhà nước.
Nguyên
nhân ly hôn: hai vợ chồng đều ngoại tình.
Hồi
đi học, tôi rất mê cô giáo chủ nhiệm lớp tôi. Tất nhiên, cô cũng thích tôi nên
suốt hai năm làm chủ nhiệm lớp, tôi luôn được làm lớp trưởng. Nếu cô không
thích tôi, làm sao tôi được cất nhắc như vậy? Cô chủ nhiệm rất đẹp, tính tình
hiền dịu, luôn mỉm cười.
Nhất
là khi chỉ có tôi và cô ở bên nhau, khi cô giao việc lớp cho tôi, nụ cười của
cô luôn rạng rỡ, như một đóa hoa nở bừng trên mặt, rất đẹp và rất mê đắm. Thậm
chí tôi từng nghĩ trộm, nếu mình là đàn ông, nhất định phải lấy cô làm vợ.
Các
thầy cô và bạn bè đều thấy tôi và cô chủ nhiệm rất giống nhau, thường đùa rằng
tôi là em gái của cô. Tôi từng được nhìn hình của cô chủ nhiệm thời con gái,
đúng là y hệt như tôi bây giờ. Có lẽ đó chính là nguyên nhân chính khiến tôi
thích cô và cô cũng thích tôi.
Lúc
này, thành tích học tập của tôi luôn đứng đầu. Có lần cô giáo chủ nhiệm nói
chuyện riêng với tôi, kể rằng thời trung học, thành tích học tập của cô cũng
tốt, nếu không phải vì sau đó mải yêu đương với chồng cô bây giờ, làm ảnh hưởng
tới học tập, thì nhất định cô đã thi đỗ đại học danh tiếng. Vì thế, cô cảnh báo
với tôi rằng trong quá trình học, nhất định không được yêu đương.
Lời
nhắc nhở của cô thật kịp thời vì hồi đó trong lớp có không ít bạn trai rất
thích tôi. Thậm chí có bạn còn táo bạo gửi giấy hẹn tôi đi xem phim, uống cà
phê. Nhưng cứ nghĩ đến lời cảnh báo của cô giáo, tôi lại dằn lòng, buông một
câu lạnh lùng với đám nam sinh dày mặt kia, “Lần sau còn như vậy, tớ sẽ mách cô
giáo”. Dọa như thế khiến đám bạn sợ quá, chạy mất. Chúng biết tôi là “con cưng”
của cô chủ nhiệm. Nếu tôi kể ra với cô, hậu quả ra sao ắt rõ.
Vào
năm cuối cấp hai, đã học được một học kỳ rồi, không thấy cô chủ nhiệm đâu. Lớp
tôi lại thay một chủ nhiệm khác, từ trường khác chuyển sang. Đó là một cô giáo
chừng năm mươi tuổi, da mặt ngăm đen, đeo cặp kính to, lúc nào mặt mũi cũng
lạnh lùng, khiến mọi người rất khiếp.
Lúc
này, tôi cũng được nghe đồn rằng, cô chủ nhiệm cũ đã chuyển đi trường khác. Vì
hồi hè lúc cãi cọ ly hôn với chồng, cô dùng dao rạch lên mặt mình vài nhát, sau
đó ngượng không dám quay về trường cũ, đành xin chuyển đi nơi khác.
Tôi
không biết tin đó là thật hay giả, cũng không biết gương mặt cô giờ ra sao mà
khiến cô không đủ dũng cảm quay về mái trường mà cô yêu quí. Không biết cô
chuyển tới trường nào, từ đó về sau tôi không được nhìn thấy cô nữa.
Sau
khi nghe chuyện của cô, tôi đau buồn suốt một thời gian. Cũng may cũng không
kéo dài vì bài tập quá nhiều. Năm cuối cấp hai là năm quan trọng quyết định có
thi được vào trường cấp ba trọng điểm nào không. Vì tương lai, tôi bắt mình học
quay như chong chóng, làm gì còn thời gian nghĩ sang chuyện khác. Rồi dần dần,
hình bóng của cô chủ nhiệm cũ cũng mờ dần.
Nhưng
tôi vẫn nhớ mãi câu dặn dò của cô: “Lệ Hồng, em xinh đẹp như vậy, chắc chắn có
nhiều bạn trai thích em lắm phải không? Nhưng tuy