
rong phút chốc đã trở thành câu chuyện được
mọi người trong trường ca ngợi
Được lắm! Hai
người vào trường làm việc cùng lúc, La Lợi còn kém tôi một tuổi, vậy mà cô ấy
lại được đồng nghiệp giới thiệu cho một bạn trai điều kiện quá tốt như thế. Còn
tôi? Tại sao không ai giới thiệu đối tượng giúp tôi vậy? Buồn quá! Thật sự buồn
quá đi!
May là mất cái
này được cái khác! Hôm đó, tôi buồn bã trở về nhà, dì Thạch cẩn thận đến thăm
dò ý tứ của tôi, một vị đồng nghiệp cũ của dì ấy có cậu cháu trai mới học tiến
sĩ ở Mỹ về, trước mắt được mời vào làm việc tại một công ty thuộc tập đoàn nào
đó trên thành phố, năm nay hai mươi tám tuổi, muốn tìm một người thích hợp để
tiến tới hôn nhân, không kén chọn gì nhiều, chỉ cần một cô gái tốt tính tốt nết
là được.
“Phiên Phi à, dì
thấy điều kiện của cậu ấy cũng được, muốn giới thiệu cho con. Nếu con đồng ý,
đợi cuối tuần cậu ấy từ thành phố quay về, dì sẽ thu xếp một bữa cơm thân mật
để hai đứa gặp nhau, được không?”
Lần đầu tiên đi
xem mặt, đối tượng lại là người từ bên kia đại dương trở về, điều đó khiến tôi
coi lần xem mặt này hết sức quan trọng.
Mặc dù thời buổi
bây giờ, đi nước ngoài về không còn quá giá trị như trước nữa nhưng đối với một
giáo viên quèn suốt ngày chỉ luẩn quẩn bên đám trẻ, cơm bưng nước rót, cho ăn,
chùi đít như tôi thì đó cũng là nhân vật đáng giá rồi. Việc người ta tốt nghiệp
tiến sĩ ở Mỹ về không thể không khiến một đứa phải hai lần thi đại học mới đỗ
và khó khăn lắm mới vào được một trường đại học hạng hai như tôi tự cảm thấy
mình thấp kém.
Để không khiến
mình có cảm giác thấp kém, tôi lặng lẽ chuẩn bị cho buổi gặp mặt dù vẻ ngoài
vẫn tỉnh bơ như không.
Tôi luôn tỏ ra
buổi hẹn này chẳng có gì quan trọng, không vì thế mà phải sắm thêm quần áo,
giày dép mới. Thực tế, tôi đã lén lút bỏ ra hai trăm tệ mua một bộ đồ lót định
hình hàng hiệu, buổi tối, trốn trong phòng mặc thử. Bộ đồ lót chật đến mức
khiến tôi nhăn nhó mặt mày nhưng bù lại eo cũng nhỏ hơn được đến mười phân. Eo
nhỏ hơn một chút khiến đường con của cơ thể cũng lộ rõ, nhìn thân hình có phần
thướt tha trong gương, tôi dương dương tự đắc.
Hình thể tạm ổn,
tôi quay sang giai đoạn chăm sóc da. Thực tế da của tôi rất đẹp, đó là điểm tôi
tự hào nhất. Thường con gái mũm mĩm một chút thì da dẻ lại là ưu thế, vừa trắng
vừa mịn màng, giống bát đậu hũ tươi ngon, trắng mịn vừa xay xong.
Chu Nhất Minh
cũng vì thế mà nhiều lần có ý xấu muốn véo tôi. “Em để anh trai véo một cái thử
xem có mềm mại đến mức véo được ra nước không.”
Đương nhiên không
thể để anh ta hời như thế được, tôi đạp anh ta một cái rồi nói: “Cút xéo! Tên
tiểu tử này, xéo ngay cho người ta nhờ!”
Da dẻ tôi vốn
không phải là vấn đề nhưng mấy hôm nay có lẽ do bị nhiệt nên sáng sớm vừa thức
dậy, nhìn vào gương đã thấy trên trán mọc vài cái mụn nhỏ. Tuy có vài cái và
chúng rất, rất nhỏ nhưng nhìn vẫn ngứa mắt.
Ngày mai đi xem
mặt rồi, cái mặt tôi bây giờ chính là thời điểm then chốt “nuôi quân ba năm
dụng một giờ”, không thể để xảy ra sai sót được. Vì vậy hôm nay, sau khi tan
làm, tôi đã nhanh chóng đến thẩm mỹ viện để làm một loại dịch vụ chăm sóc da.
Từ thẩm mỹ viện
đi ra, sắc trời đã ngả sang màu hoàng hôn. Tôi đang chuẩn bị leo lên “con ngựa
sắt” yêu quý của mình - thực ra chỉ là chiếc xe đạp điện - để về nhà thì sửng
sốt khi phát hiện ra chiếc xe yêu quý của tôi không cánh mà bay. Không phải thế
chứ? Tôi đã từng làm mất một “con ngựa sắt” yêu quý rồi, đây là con thứ hai,
chẳng lẽ lại bị mất trộm? Tôi sắp ứa nước mắt.
Những tên trộm xe
thời nay thật lợi hại! Chẳng nói gì tôi, cô giáo Lý, đồng nghiệp của tôi, cũng
bị mất một cái xe máy, hai cái xe đạp điện rồi, trong đó có một chiếc mua về đi
chưa được ba ngày đã không thấy bóng dáng đâu, xe càng mới càng dễ mất. Cô ấy
vừa mua một cái mới, đi mà cứ nơm nớp lo sợ, thường đến văn phòng than thở:
“Thời buổi này, đi xe mới cứ như chở con thơ, không cẩn thận là mất như chơi.”
Xe không còn, tôi
đang định hỏi thăm tổ tiên tên trộm đã lấy xe của tôi thì bỗng nhiên phát hiện
ra phía bên trên chỗ để xe có dòng chữ viết bằng phấn. Cúi xuống đọc chăm chú,
hoá ra không phải bị ăn trộm mà là bị ban Quản lý đô thị dắt đi rồi. Lý do là
để xe bừa bãi, bắt tôi phải đến bãi đỗ xe XXX nhận xe, nộp phạt. Bực mình quá
đi!
Tôi thừa nhận xe
của mình không để đúng vị trí nhưng lúc đó trong bãi đỗ xe đã chật ních, xe của
tôi thực sự không lách vào được nữa, đành phải dựng sát vạch ngăn cách. Thật
đen đủi!
Lôi điện thoại
ra, tôi vội vàng gọi cho Chu Nhất Minh: “Xe của em bị ban Quản lý các anh dắt
đi rồi, bắt em phải đến bãi đỗ xe XXX lấy xe, nộp phạt. Em không có tiền nộp
phạt, anh đi lấy hộ em nhanh lên!”
Tên tiểu tử Chu
Nhất Minh này, từ cái tên gọi cũng đủ thấy bố mẹ anh ta kỳ vọng vào cậu con
trai độc nhất đến thế nào. Hy vọng anh ta có thể “nhất mình kinh nhân[2'>”,
tài năng xuất chúng. Đáng tiếc là, ý muốn chủ quan thì thật hoàn hảo nhưng thực
tế khách quan lại không chiều lòng người, anh ta sống hai mươi lăm năm trên đời
như