80s toys - Atari. I still have
Ai Là Định Mệnh Của Ai

Ai Là Định Mệnh Của Ai

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322963

Bình chọn: 9.00/10/296 lượt.

ảm về khoản này nên trước mặt

tôi không những không bao giờ nhắc đến từ “béo” mà ngay cả những từ có liên

quan như “mập”, “to” cũng tuyệt đối không nhắc đến. Dì còn hay nói các cô gái

phải đầy đặn một chút mới đẹp, giống như một trái đào tươi ngon mọng nước. Nghe

dì ấy nói mấy câu này, tôi làm như không nghe thấy nhưng trong lòng cảm thấy rất

dễ chịu.

Chiểu theo kế hoạch giảm béo đã vạch ra, tôi một lần nữa hạn

chế ăn uống bằng cách ăn chay và ăn ít bữa, phối hợp dùng thuốc giảm béo, tranh

thủ hiệu quả của việc “làm ít công to”. Uống thuốc giảm béo ngày đầu tiên đã

khiến tôi gặp rắc rối lớn. Đó có phải là thuốc giảm béo thật không đấy? Cứ như

thuốc xổ vậy. Cả buổi sáng liên tục chạy như ma đuổi vào nhà vệ sinh như thể

muốn đóng đô ở đó.

Cô giáo Lý, đồng nghiệp của tôi, hỏi: “Cô giáo Yên bị bệnh

à?”

Tôi trả lời một cách yếu ớt: “Không phải, là do tôi uống

thuốc giảm béo.”

“Cái gì? Cô cũng uống thuốc giảm béo à? Cái đó không thể

uống tuỳ tiện được đâu, cẩn thận không lại mang vạ vào thân. Cô em chồng tôi

cũng vì uống thuốc giảm béo mà bị rối loạn tiêu hoá, phải nằm viện mất nửa

tháng đấy. Cô cũng có béo lắm đâu, uống cái thứ ấy làm gì cho hại người.”

Cô giáo Lý doạ một trận phát khiếp làm tôi không dám uống

nữa. Hộp thuốc giảm béo này rất đắt nhưng tạm thời phải dừng lại thôi, nếu

không, tôi cũng phải nhập viện mất. Tôi chỉ muốn đấu tranh với thân hình của

mình chứ không muốn làm vật hy sinh.

Đến giờ ăn trưa, tôi lê đôi chân không còn chút sức lực

xuống căng tin lĩnh suất ăn, đây là một trong những nhiệm vụ của tôi. Tôi làm

việc ở một trường mầm non thực nghiệm của tỉnh, chức vụ của tôi là giáo viên

đời sống. Những người mới tốt nghiệp như tôi khi vào trường đều bị phân làm

giáo viên đời sống, chuyên phụ trách việc nấu cơm, rửa bát, cho bọn trẻ ăn, rửa

mặt, rửa tay, không ngoại trừ cả việc chùi đít cho chúng nữa; còn giảng bài,

dạy múa, dạy hát phải là những giáo viên có thâm niên mới được đảm đương trọng

trách này.

Nói thật, tôi cũng chán lắm, học mấy năm sư phạm ra trường

lại phải đi chùi đít cho bọn trẻ, có cảm giác như “tài năng bị vùi dập” vậy.

Hơn nữa, lúc đầu thi vào trường sư phạm, chuyên ngành tôi

chọn không phải là giáo viên mầm non, do nhà trường tự điều chuyển dựa theo

điểm thôi. Thật trớ trêu, tôi là đứa không thích chơi với trẻ con thì trời xui

đất khiến thế nào lại học đúng khoa Giáo dục mầm non. Hơn nữa, chuyên ngành này

còn ảnh hưởng lớn đến quá trình phát triển tâm lý của tôi nữa chứ.

Trường đại học sư phạm vốn nhiều nữ hơn nam, âm thịnh dương

suy, chúng tôi học khoa Giáo dục mầm non còn không có một mống nam nhi, mọi

người đặt cho lớp tôi biệt danh là “đàn vịt giời”. Tuy trong lòng mong muốn ở

khuôn viên trường đại học - trên cái sân khấu này, tôi sẽ diễn một bộ phim tình

yêu lãng mạn nhưng có đốt đèn lồng cũng không sao tìm được một nam diễn viên

chính phù hợp để cùng bước lên sân khấu. Sự mất cân bằng nghiêm trọng giữa tỷ

lệ nam nữ khiến những nam sinh có điều kiện tốt một chút đều bị tranh giành rất

kịch liệt. Tôi vừa không có khuôn mặt thiên thần lại sở hữu một thân hình ma

quỷ, sao có thể mở một con đường máu giữa đám mỹ nữ để ôm một chàng trai tuấn

tú trở về?

Chịu đựng đến khi tốt nghiệp đã không dễ dàng gì nhưng sau

khi vào trường mầm non thực nghiệm làm việc, tôi mới thấy tình hình còn khiến

người ta ngán ngẩm bội phần. Ngày nào cũng sống cùng đám con nít vắt mũi chưa

sạch, đồng nghiệp đến chín mươi chín phần trăm là nữ, lớn bé, già trẻ đủ cả,

duy nhất chỉ có bác Từ bảo vệ là nam - “mì chính cánh” giữa “bầy vịt giời”.

Nhưng tất nhiên, “mì chính cánh” này có đem tặng không tôi cũng không nhận

được. Hi hi!

Tại sao tôi sống đến hai mươi lăm tuổi rồi mà vẫn một mình

lẻ bóng, ngay cả một người bạn trai có thể tính chuyện hôn nhân cũng không có?

Bạn thử nhìn xem, trong phạm vi đời sống sinh hoạt và môi trường làm việc của

tôi, có thể tìm đâu ra chứ? Dù sao cũng không thể cầm dây thừng đi ra phố, thấy

đối tượng nào vừa mắt, không nhiều lời liền trói đem về bái đường thành thân

ngay được.

Khi vào căng tin nhận suất ăn, tôi nhìn thấy La Lợi, cô bạn

đồng nghiệp vào cùng đợt với tôi, bị cô giáo Mai cùng lớp kéo vào một góc thì

thầm gì đó, cô ấy cười thẹn thùng, mặt từ trắng chuyển sang đỏ ửng. Chỗ cửa

phát đồ ăn, nhân viên căng tin đã chuẩn bị xong phần ăn cho bọn trẻ lớp cô ấy,

đang cao giọng gọi người đến lấy. La Lợi và cô giáo Mai cùng đi đến, tới cửa

vẫn còn tiếp tục trao đổi. Mặc dù nói rất nhỏ nhưng khi lại gần, tôi vẫn nghe

được hai câu đối thoại.

“Tiểu La, chúng ta chốt như vậy nhé, tối mai gặp nhau ở nhà

hàng Tiếu Giang Nam.”

“Vâng ạ, cô giáo

Mai!”<>

Có vẻ như cô giáo

Mai muốn mời La Lợi đi ăn. Có điều tôi thấy thắc mắc là, một giáo viên thâm

niên sao phải mời một lính mới đi ăn? Phải ngược lại mới đúng chứ? Mấy hôm sau

nghe tin mới vỡ lẽ, thì ra cô giáo Mai giới thiệu cậu em họ mới tốt nghiệp thạc

sĩ cho La Lợi, hẹn gặp ở nhà hàng Tiếu Giang Nam, trai tài gái sắc vừa gặp đã

yêu. Vụ mai mối khá thành công, t