
đó liên quan gì đến bà. Từ đầu tôi
đã nhắc nhở nó cái thằng Đới Thời Phi đó không được rồi, nó vẫn khăng khăng đi
đến cùng một con hẻm tối tăm. Bây giờ đâm vào bức tường, là tự nó gây ra thôi.”
Bố luôn nói đúng, sự thật thường khó nghe. Tôi buồn bực đến
mức hận không thể đi tìm một bức tường thật rồi đâm đầu vào, bất tỉnh nhân sự
thì sẽ không phải nghĩ đến những chuyện phiền não này nữa.
Thất tình không phải chuyện gì quá to tát, những cái đã qua
cứ để cho nó qua, hãy tin tưởng phía trước luôn có những điều tốt đẹp đang chờ
bạn. Câu nói này tôi đã từng dùng để an ủi người khác, giờ lặng lẽ trong bóng
tối tụng niệm cho chính mình nghe. Yên Phiên Phi, không có gì to tát cả, hãy để
nó qua đi, phía trước sẽ có người tốt hơn bội phần đang chờ đợi mày!
Phía trước sẽ có người tốt hơn ư? Tôi không biết nhưng vẫn
muốn cho mình một tia hy vọng. Có người nói, hy vọng là tài sản lớn nhất trong
cuộc sống, thất vọng là vụ phá sản lớn nhất trong cuộc đời. Tôi mới hai mươi
lăm tuổi, sao phải vì một Đới Thời Phi mà đẩy mình xuống vực sâu của sự phá sản
chứ?
Chu Nhất Minh cũng đến biểu dương tôi: “Không tồi, Bé bự,
xem ra khả năng chống đỡ của em tốt hơn anh nhiều. Nghĩ thông rồi thì tốt, hôm
nay anh trai mời em đi xem phim cho thư giãn đầu óc. Thấy thế nào? Anh trai có
tốt không?”
“Xì, đừng có nói tốt mình nữa đi. Thực ra anh cũng cần có
người đi cùng để thư giãn đầu óc. Như thế gọi là chúng ta giúp đỡ lẫn nhau mới
đúng.”
Ngoài việc tôi và Chu Nhất Minh giúp đỡ lẫn nhau ra thì Điền
Tịnh cũng đến giúp đỡ tôi. Cô ấy chọn ngày nghỉ hẹn tôi đi mua sắm, đưa tôi đi
cắt một kiểu tóc mới, như thế gọi là bắt đầu lại từ đầu.
“Được rồi, cậu không được nghĩ đến cái tên Đới Thời Phi đó
nữa, hãy xem anh ta như mái tóc đã bị cậu cắt phăng đi rồi.”
Có bạn bè thật tốt, những lời khuyên, những lời động viên an
ủi của họ đã giúp tôi dần dần thoát khỏi cái bóng của sự thất tình. Tôi không
còn vác bộ mặt như bị ai quỵt nợ nữa.
Thời gian trôi đi, kỳ nghỉ hè kết thúc, tâm trạng của tôi
cũng dần trở lại bình thường. Đến trường làm việc, các đồng nghiệp nhìn thấy
đều nói tôi gầy.
“Cô giáo Tiểu Yên, sau một kỳ nghỉ hè mà cô đã gầy đi nhiều
rồi đấy, giảm béo bằng cách nào thế?”
Thất tình đúng là phương thuốc giảm béo hữu hiệu nhất, nhờ
nó mà sau hai tháng tôi đã gầy đi trông thấy, còn tác dụng nhanh hơn cả thuốc
giảm béo đắt đỏ kia. Nhưng đương nhiên tôi không thể nói ra sự thật vì như thế
chỉ càng khiến họ bàn tán thêm thôi.
“Tôi có một phương thuốc giảm béo gia truyền, không muốn nói
cho ai đâu nhưng mọi người đều là đồng nghiệp nên nói nhỏ nhé, đó là… không…
ăn… cơm.”
Học kỳ mới này, tôi vẫn bị phân vào lớp mẫu giáo bé. Bọn trẻ
của lớp này công nhận là khó trông nhất, nếu được chọn tôi sẽ không tình nguyện
trông chúng nữa. Nhưng nhiệm vụ gian khổ mà vẻ vang đó đã giáng xuống đầu thì
tôi không có cách gì từ chối, chỉ có thể giơ đầu chịu báng mà thôi.
Khai giảng, lớp mẫu giáo bé toàn bọn trẻ mới đến nên không
tránh khỏi màn khóc lóc. Trong lớp học, liên tục có tiếng trẻ con khóc. Dỗ đứa
này chưa xong lại quay sang dỗ đứa kia, dỗ đến mức khát khô cả cổ, nhưng dù có
bực bội đến đâu cũng phải tươi cười, đó là đạo đức nghề nghiệp.
Không dễ gì dỗ dành cả một nhóm tiểu yêu ngừng khóc, còn
chưa yên nổi ba phút, lại có một bà mẹ trẻ trung, xinh đẹp, ăn mặc thời thượng,
bế một cậu bé đang gào khóc đến.
“Xin chào cậu bạn nhỏ!”
Tôi vội vàng đón lấy thằng bé từ tay người mẹ trẻ. Khi giao
thằng bé cho tôi, cô ta thận trọng nhìn chiếc thẻ cài trước ngực tôi rồi nhiệt
tình đáp lễ: “Cô là cô giáo Yên? Đào Đào, mau chào cô giáo Yên đi con.”
Thằng bé nào có muốn chào, chỉ ngoạc mồm ra khóc. Đứa trẻ
thế này đâu phải tôi chưa từng gặp, tôi sẽ có cách giải quyết. Tôi ra hiệu cho
mẹ thằng bé về trước, có bố mẹ ở đây, bọn trẻ sẽ càng khóc to hơn.
Bà mẹ trẻ vội vàng ra khỏi lớp. Tôi để ý thấy cô ta không đi
luôn mà lén lút nhìn qua cửa sổ. Những bậc phụ huynh tỏ ra không yên tâm thế
này không phải hiếm, tôi cứ kệ cho cô ta nhìn. Con trai cô ta khóc kinh thật,
dỗ thế nào cũng không chịu nín. Cho nó đồ chơi để đánh lạc hướng sự chú ý nhưng
nó đã không thèm nhìn còn tát tôi một cái, còn nhổ nước bọt vào mặt tôi nữa.
Thằng bé này đúng là chiều quá hóa hư. Nếu là con tôi thì đã
bị ăn đòn rồi. Nhưng nó là con của người ta, với thân phận là giáo viên. Tôi
chỉ có thể nuốt cục tức để đối phó với nó.
Dỗ dành một lúc lâu Đào Đào mới chịu nín. Tôi ngẩng lên
nhìn, thấy mẹ thằng bé vẫn đứng đó, còn vẫy vẫy tay ý muốn tôi đi tới chỗ đó.
“Mẹ Đào Đào, chị còn việc gì cần dặn dò à?”
“Không ạ, cô giáo Yên, tôi càng nhìn càng thấy cô rất
quen, như thể đã gặp ở đâu rồi. À, đúng rồi, có phải trước đây cô đã
từng học ở Nhị Trung không?”
Mẹ Đào Đào vừa nói vậy, tôi cũng nhìn kỹ lại thì thấy cô ta
cũng có nét quen quen. Đúng là tôi học cấp ba ở Nhị Trung, nói chuyện với mẹ
Đào Đào một lúc, thì ra cô ta học hơn tôi hai khóa.
“Vậy thì cô học cùng khóa với em trai tôi rồi. Cậu ấy là lớp
trưởng lớp 4, cô học ở lớp mấy?”
T