
ôi? Nếu con bé thực sự là con gái
ông, ông nên hiểu tính tình của con bé, không nên đi trêu chọc nó.”
“Vì sao tôi không thể
trêu chọc?” Hoàng Ngọc Bồi không cho là đúng.
“Tùy ông, dù sao ý tốt
tôi cũng đã nói hết, chớ có trách tôi không nhớ tình bạn cũ trước kia mà không
nhắc nhở ông.” Trần Hải Viện để lại Hoàng Ngọc Bồi đầu óc mờ mịt, rất tự nhiên
rời đi, trong lòng lại cười thoải mái không thôi: ha ha, tôi đã nói như vậy
rồi, cũng không tin rằng ông chịu cam tâm buông tha cho con bé, ông dám lớn mật
thì đi chọc nó đi. Dựa vào cái gì bắt ta phải chịu đựng tính khí của nha đầu
kia nhiều năm như vậy, trong khi ông lại được tiêu diêu tự tại? Có phúc mà
không cùng hưởng, chẳng phải là rất không niệm tình khi xưa hay sao.
Quả nhiên đã từng là vợ
chồng với nhau, Hoàng Ngọc Bồi không phụ kỳ vọng Trần Hải Viện, tiếp tục phát
động cuộc tiến công tình nghĩa lần thứ hai thứ ba với Triêu Huy.
Triêu Huy đang phiền đến
mức không thể phiền hơn nữa, thì Hoàng Ngọc Bồi lại mang theo một gã tinh anh
của xã hội đến cùng cô gặp mặt, dây thần kinh nhẫn nại của cô cuối cùng cũng
không chịu nổi. Không thể lôi kéo được cô, lại còn sắp đặt giới thiệu đối tượng
xem mắt cho cô! Con hổ mà không phát uy, chẳng lẽ cô đang là trư?
Vì thế một ngày nào đó,
một cái game online trong n cái game online khác dữ liệu bị trục trặc. . . . .
.
Vì thế một ngày nào đó,
đám npc* trong một cái game online nào đó nổi loạn, quay sang đuổi giết người
chơi, náo loạn cả lên. . . . . .
* NPC: (non-player
character) là những nhân vật trong game hỗ trợ cho người chơi ở các game
online. NPC giúp cho nhân vật của mình làm các nhiệm vụ, nói chung mỗi NPC
trong game đảm nhận các chức vụ khác nhau…)
Vì thế một ngày nào đó,
game thủ của một cái game online nào đó đều phát điên, gm (game master: nhân
vật có những tính năng đặc biệt trong game được tạo ra để hỗ trợ người chơi) bị
người ta mắng chửi thậm tệ. . . . . .
Vì thế một ngày nào đó,
nhóm gm cùng trưởng giám sát kỹ thuật của một cái game online nào đó đều sứt
đầu mẻ trán . . . . . .
Vì thế một ngày nào đó,
công ty game online của tổng tài họ Hoàng nào đó hoàn toàn tỉnh ngộ . . . . . .
“Để xem bây giờ ông
có còn thời gian đến làm phiền tôi không?”
Những lời này xuất hiện
rõ ràng ở trên màn hình máy tính của Hoàng Ngọc Bồi, ông vừa tức giận lại vừa
tiếc hận. Tức là vì không nghĩ tới con gái do chính mình sinh ra lại có thể làm
như vậy với mình, tiếc hận là vì nhân tài như vậy lại không được sử dụng. . . .
. . Ông tìm tới Triêu Huy là muốn mời chào QM, không dự đoán được bản thân
Triêu Huy cũng là một nhân tài hiếm có, thật sự là đã nhìn nhầm rồi a. . . . .
.
Chu Vệ sau khi biết được,
nửa ngày mới thở ra một hơi, đau đầu hỏi: “Em không biết là em làm như vậy, có
chút quá đáng sao?”
Triêu Huy đem tầm
mắt từ phía tivi chuyển đến trên người anh, nghĩ nghĩ, nói: “Hình như là có một
chút, em có phải là không nên phóng tay quá trớn, chừa lại chút tự tôn cho bọn
họ?”
Chu Vệ trầm mặc.
Triêu Huy lại nói: “Nhưng
mà sư huynh QM còn thấy em làm chưa được gọn gàng sạch sẽ, khiến cho anh ấy mất
mặt, quả nhiên là em còn cần cố gắng nhiều.”
Chu Vệ hoàn toàn trầm
mặc. Hóa ra anh nhất định là phải làm luật sư, còn phải làm đến loại luật sư
cao cấp nhất, bởi vì bất cứ lúc nào bản thân anh cũng phải có trọng trách bảo
vệ cho bà xã, chứng minh rằng cô không tấn công mạng Internet, sửa chữa dữ liệu
của người khác… Nhiệm vụ quả là vĩ đại
Thời gian thấm thoắt thoi
đưa, Triêu Huy cuối cùng cũng đã tốt nghiệp.
Điều khiến cho mọi người
phải té rớt kính là cô và Chu Vệ vẫn tiếp tục ngọt ngào bên nhau, kiên trì đến
cuối cùng.
Trong thời gian đó đương
nhiên sẽ có lúc khó khăn, thử thách, nhưng hai người đều đồng tâm hợp lực mà
vượt qua.
Lễ Tốt nghiệp ngày đó, cô
mặc áo cử nhân, cùng bạn học bên cạnh cười nói huyên náo, ánh mắt nhìn về bóng
dáng của Chu Vệ dưới đám đông cách đó không xa. Anh cầm máy chụp ảnh, xa xa
hướng về phía cô cười, hai người cứ như vậy mà nhìn nhau.
“Thấy buồn nôn quá, nhưng
mà về sau cho dù muốn nhìn cũng không được nhìn nữa~~” Tiểu Khê buồn rầu.
“Cho nên bây giờ cậu xem
thêm vài lần nữa đi, lưu lại, về sau lôi ra mà tưởng niệm.” Tĩnh Tĩnh hảo tâm
đề nghị.
Tiểu Khê thụ giáo gật gật
đầu, nhưng lại lập tức không thể nhìn được: “Không được a… Thật sự rất buồn
nôn…”
Triêu Huy không trở về
thành phố G, bởi vì Chu Vệ đã dùng mị lực nhân cách vô cùng mạnh mẽ khiến cho
gia gia và bà ngoại liếc mắt một cái liền yêu mến anh, lại dùng miệng lưỡi lưu
loát mà thuyết phục bác trai đồng ý cho cô ở lại thành phố B. Cho nên, Triêu
Huy rất đương nhiên trở thành nhân viên cho công ty của QM.
Chu Vệ còn chưa tốt
nghiệp nên hai người vẫn ở tại căn phòng nhỏ kia. Nhà chỉ có một phòng ngủ, mà
Chu Vệ nói sao thì cũng là một người đàn ông, hai người tất nhiên sẽ không chỉ
đơn thuần đắp chăn bông nói chuyện phiếm.
Lần đầu tiên phát sinh
thật sự rất bất ngờ.
Đồng nghiệp tụ tập, Chu
Vệ lại phải đến phiên tòa cùng với đối tác. Lúc về đến thì cũng đã